Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN CÙNG PHỎNG MỞ TIỆM NAILS

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:42:20
“Con chó, tao không biết giữ mình chỗ nào hả? Mấy cái trò khốn nạn đó là mày bày ra, giờ tao bị bôi nhọ khắp trường, mày để tao sống sao hả?!”
Cô ta như phát điên, một cái tát nối tiếp một cái tát, lặp lại hành động một cách máy móc.
Triệu Vũ Đồng vì muốn giữ hình tượng "yếu đuối dễ thương" nên lâu nay toàn ăn kiêng, giờ bị đè ra đánh không chút sức phản kháng.
Cô ta quay sang tôi và Chu Đào cầu cứu: “Miểu Miểu, Đào Tử, cứu tớ với…”
“Các cậu không cứu tớ thì cả nhà các cậu chết sạch đấy!”
Có lẽ vì quá đau, cô ta bắt đầu nói năng bậy bạ, thậm chí buông lời nguyền rủa.
Tôi vốn định thấy đánh đủ rồi thì can, nhưng nghe xong câu đó thì… thôi, tôi quay mặt tiếp tục giả vờ ngủ.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Triệu Vũ Đồng.
Còn Trần Vọng Nguyệt thì miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi không nghe rõ, rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
12
Chẳng ngờ được, hai người này đúng là không lúc nào yên ổn.
Sáng sớm đã lại ầm ĩ.
Chỉ vì Triệu Vũ Đồng muốn đến báo với cố vấn chủ nhiệm rằng Trần Vọng Nguyệt đánh mình, mà Trần Vọng Nguyệt dường như đã tỉnh táo lại, liều mạng ngăn cản không cho cô ta đi.
Thấy Triệu Vũ Đồng đang chiếm thế thượng phong, trong lòng tôi không khỏi thấy khó chịu.
Tôi “tốt bụng” nhắc nhở Trần Vọng Nguyệt một câu: “Vọng Nguyệt à, cậu vẫn đang nghi ngờ mình bị lây nhiễm qua dụng cụ làm móng đúng không, hôm trước tôi nghe cậu lẩm bẩm đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-m-ti-m-nails&chuong=7]

Thực ra tôi thấy dụng cụ của Vũ Đồng rất sạch sẽ, cậu chắc chắn không thể vì thế mà bị lây nhiễm đâu.”
“Hơn nữa, hai cậu là bạn thân như vậy, Vũ Đồng nhà mình lại dám làm dám chịu, cho dù thật sự do cậu ta sơ ý khiến cậu bị lây, thì cậu ta chắc chắn cũng sẽ có trách nhiệm mà.”
Chỉ là, bốn chữ “dám làm dám chịu” bị tôi nhấn mạnh rất rõ ràng.
Sau đó tôi quay sang nói với Triệu Vũ Đồng: “Vũ Đồng, tôi tin cậu, cố vấn chủ nhiệm nhất định sẽ làm rõ trắng đen.”
Triệu Vũ Đồng nghe vậy, lập tức hoảng loạn.
Trần Vọng Nguyệt thì ra đã nghi ngờ cô ta từ sớm, như vậy thì tuyệt đối không thể để cố vấn biết chuyện này được.
Chỉ thấy Trần Vọng Nguyệt thay đổi thái độ, bắt đầu diễn khổ nhục kế: “Thôi bỏ đi, mình là chị em tốt mà. Lần này mình không so đo với cậu nữa.”
Cô ta ra vẻ rộng lượng, muốn dừng chuyện tại đây.
Nhưng Trần Vọng Nguyệt lại không định buông tha cho cô ta.
“Mày sợ cái gì! Chúng ta nhất định phải đi gặp cố vấn!”
Quả nhiên, Trần Vọng Nguyệt chưa bao giờ khiến tôi thất vọng. Cô ta túm lấy Triệu Vũ Đồng kéo đi thẳng đến văn phòng của cố vấn chủ nhiệm.
Từ xa xa còn nghe thấy tiếng Triệu Vũ Đồng xin lỗi.
Không rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng lúc hai người quay về, vị thế hoàn toàn đảo ngược.
Quả nhiên, giống như kiếp trước.
Cố vấn chủ nhiệm sẽ không để chuyện bị làm to, còn lấy các kiểu kỷ luật, đuổi học ra để đe dọa sinh viên.
Hơn nữa, sắp đến kỳ đánh giá cuối năm rồi, cô ấy không dám để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Không biết Triệu Vũ Đồng đã dùng cách gì mà vẫn yên ổn tiếp tục mở tiệm làm móng.
Còn Trần Vọng Nguyệt thì ngày càng lo lắng, có vẻ như đang rơi vào trầm cảm.
Đêm khuya ngủ, không ít lần nghe thấy cô ta hét lên: “Tôi không mắc bệnh xã hội, đừng bàn tán về tôi nữa!”

13
Hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc là tiêu vong trong im lặng.
Hiển nhiên, Trần Vọng Nguyệt đã chọn cái đầu tiên, đã vậy còn làm vô cùng cực đoan.
Buổi tối, khi tôi còn đang thức chơi điện thoại thì bên ngoài vang lên tiếng sột soạt.
Tôi lập tức tắt điện thoại, căng tai lắng nghe.
Tôi và Triệu Vũ Đồng nằm giường đối diện nhau, rõ ràng cảm nhận được tiếng bước chân đang tiến lại gần giường cô ta.
Tôi tưởng hai người lại đơn thuần đánh nhau nên không ngăn cản.
Từ sau khi Trần Vọng Nguyệt bị cố vấn trấn áp, cô ta thường xuyên phát điên.
Tôi từng định chuyển ký túc xá nhưng cố vấn không đồng ý.
Đành phải ở lại xem hai con hề này đánh nhau mỗi ngày.
Chỉ là, lần này, tôi không ngờ...
Trần Vọng Nguyệt thật sự chơi lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận