Cách một cánh cửa, tôi cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngạo mạn và vui sướng của Âu Thiến lúc đó.
Lại đợi thêm một lúc, cô ta mới đỏ mặt thẹn thùng mở cửa.
Chào đón cô ta lại là cái tát như trời giáng của tôi.
Từ ngoài cửa nhìn vào trong phòng, hỗn độn vô cùng, nhìn sơ qua còn tưởng là bãi rác.
Với cái tình cảnh thế này mà còn mơ tưởng câu được thiếu gia giàu có đẹp trai sao? Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nghĩ đến mùi chua thối thoảng qua hôm đó, tôi cong môi cười, hai kẻ đó đúng là trời sinh một cặp.
Âu Thiến bị tát cho choáng váng, vừa giơ tay lên định đánh trả thì bị tôi tóm lại.
Tôi mở đoạn tin nhắn cô ta bịa đặt về tôi, kéo đầu cô ta lại gần bắt nhìn cho kỹ: “Rảnh mà bịa chuyện, chụp lén ảnh tôi thì chi bằng dạy mẹ cô học theo cái trò của cô đi, biết đâu bà ta cũng câu được tổng tài biến thái trong truyện!”
“Tởm lợm thật!”
Tôi bịt chặt miệng cô ta lại, khiến cô ta chỉ có thể ú ớ đầy phẫn nộ mà không nói nổi thành lời.
Không đợi cô ta phản kháng, tôi thẳng tay hất đầu cô ta ra, vài sợi tóc còn vương lại trong lòng bàn tay tôi.
Âu Thiến đau đến co giật, sợ hãi nhìn tôi, một lúc sau mới buông ra câu hằn học:
“Cố Khinh Khinh, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu! Xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu! Đồ tiện nhân chỉ dám nghĩ mà không dám làm!”
“Cậu cứ chờ đến ngày bị tôi giẫm dưới chân đi!”
...
Tôi chỉ cười không đáp, nhảy càng cao thì ngã càng đau thôi.
Một hơi tức nghẹn trong lòng, tôi xuống sân thể dục đi dạo giải tỏa. Trên đường lại ngửi thấy một mùi chua thối thoang thoảng.
Tưởng ai đó chưa đem rác đi đổ nên mới bốc mùi.
Ngẩng đầu lên liền thấy một tên mập tròn tròn, quấn kín người, đang lén lút leo lên cầu thang, còn thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại phía sau.
Hành tung khả nghi, cả người toát lên khí chất lén lút.
6
Ngửi thấy mùi chua thối kia, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ thân phận của gã đàn ông này.
Thân hình vẫn mập ú như cũ, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mái tóc trông có vẻ khá hơn, xem ra cũng tốn không ít tiền.
Xem ra phán đoán của Âu Thiến không sai, chân mệnh thiên tử của cô ta quả nhiên là nhân sĩ bất phàm biết lãng mạn.
Gã đó lên đến tầng hai, lần mò bước đến chỗ cầu thang.
“Cộc cộc cộc.”
Gã đàn ông cẩn thận gõ cửa phòng.
“Đồ tiện nhân, cô chưa hết trò à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-th-ch-b-theo-d-i&chuong=5]
Lại mò tới tìm chết hả?”
Cửa vừa mở ra, Âu Thiến đã tát thẳng vào mặt gã một cái thật mạnh.
Âu Thiến vẫn còn hậm hực, rõ ràng là chưa kịp phản ứng.
Cách vài mét, trong mắt gã đàn ông kia là một tầng âm u rõ rệt.
Âu Thiến thấy người lạ, định đóng cửa ngay.
Một bàn tay mập ú thô to chặn lấy cánh cửa. Âu Thiến đưa mắt theo cánh tay gã nhìn lên.
Sự sợ hãi trong mắt cô ta càng lúc càng hiện rõ.
Chỉ nhìn bàn tay đó cũng biết không phải là của phụ nữ.
Âu Thiến bị dọa đến choáng váng, vội quay đầu tìm người cầu cứu.
Chỉ tiếc lúc đó đang giữa trưa, mọi người đều bận nghỉ trưa, rõ ràng tên biến thái theo dõi kia cũng đã tính toán thời gian rất kỹ.
Âu Thiến nhìn thấy ta đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt lập tức lóe lên hy vọng.
Chưa kịp gọi thành tiếng thì một đôi bàn tay mập mạp, nhờn rít đã áp chặt lên mặt cô ta.
Gã đàn ông siết chặt lấy miệng cô ta.
Âu Thiến trừng mắt nhìn về phía tôi cầu cứu.
Khuôn mặt cô ta đỏ lên thấy rõ.
Gã bịt miệng cô ta, trong lúc cô ta giãy giụa thì lập tức chen thẳng vào phòng.
Âu Thiến bám chặt lấy khung cửa, móng tay bật máu vẽ thành từng vệt đỏ trên khung.
Tôi khoanh tay đứng nhìn bàn tay trên cửa từ năm ngón rút dần xuống còn một, rồi đến khi cánh cửa bị đóng sập lại.
Tôi nào dám tiến lên ngăn cản, nhỡ đâu lại làm tan vỡ giấc mơ thiếu phu nhân Bắc Kinh của Âu Thiến thì thật không hay.
Từ chuyện của Âu Thiến, tôi chỉ học được đúng một câu:
Đó là tôn trọng, chúc phúc, không tìm đường chết.
Những ngày sau đó, trong group cũng không còn tin tức gì về Âu Thiến nữa.
Từ sau hôm đó, cô ta như thể mất hết sức sống, không còn dám làm càn trong ký túc xá như trước.
Một hôm nửa đêm tình cờ gặp Âu Thiến, cả người cô ta trông tàn tạ hẳn, quấn kín từ đầu đến chân.
Giữa mùa hè nóng nực mà còn mặc áo len cổ cao che kín cả người.
Chỉ tiếc là chuyện xấu của Âu Thiến không thể che kín được như quần áo cô ta.
Hôm đó, khu giảng đường có hai người trung niên đến gây chuyện.
Cả hai đều miệng mồm hùng hồn tuyên bố mình là phụ huynh của Âu Thiến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận