Ngày Tiêu Cảnh Diễm đến Liễu phủ cầu thân, nghĩa muội của ta bị hạ dược làm mất đi trong sạch.
Tiêu Cảnh Diễm bỏ mặc ta chạy đi anh hùng cứu mỹ nhân, đích thân ra trận giúp nàng ta giải trừ dược tính còn sót lại.
Ngay hôm đó liền đến xin phụ thân ta cưới nghĩa muội làm bình thê, chăm sóc nàng ta cả đời.
Tim ta như bị dao cắt, nhưng vẫn mềm lòng đồng ý với hắn.
Tiêu Cảnh Diễm hết mực chăm sóc nghĩa muội, ngày ngày ân ái, ba năm sinh được hai thứ tử.
Còn ta thì một mình lẻ bóng nơi khuê phòng, lại bị nghĩa muội hạ độc mất đi khả năng sinh nở.
Mãi đến khi Tiêu Cảnh Diễm đề nghị ghi tên thứ trưởng tử vào danh nghĩa của ta để kế thừa vị trí Thế tử, ta mới hoàn toàn nổi giận.
‘Duyệt Đào là nghĩa muội của nàng, con của nàng ấy làm Thế tử cũng là một sự bảo đảm cho nàng.’
‘Trừ khi ta chết, nếu không con của nàng ta đừng hòng làm Thế tử!’
Đêm đó, nghĩa muội đã hạ độc cực mạnh với ta, ta không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tiêu Cảnh Diễm ôm ta đau đớn khôn nguôi, nhưng ngày hôm sau lại đưa nghĩa muội lên làm Vương phi, lập con của nàng ta làm Thế tử.
‘Kiếp này cứ coi như nàng chuộc tội với nàng ấy đi, nếu có kiếp sau, ta sẽ không để nàng phạm phải sai lầm lớn như vậy nữa.’
Mở mắt lần nữa, ta đã quay trở lại ngày Tiêu Cảnh Diễm đến cầu thân.
1
‘Bá phụ, chuyện của Duyệt Đào. Con nguyện ý chịu trách nhiệm, cưới nàng ấy làm bình thê.’
Giọng Tiêu Cảnh Diễm trầm thấp, ngay sau đó nhìn về phía ta.
‘Thi Vận nhất định cũng sẽ hiểu cho con, đồng ý cho con làm như vậy.’
Ta siết chặt chiếc khăn tay trong tay, ký ức kiếp trước từng màn hiện lên trong đầu ta.
‘Ta không đồng ý.’ Giọng ta rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định.
Tiêu Cảnh Diễm dường như chưa phản ứng kịp, ngay sau đó nở nụ cười ôn hòa, ‘Thi Vận, ta biết nàng xưa nay lương thiện độ lượng, nhất định sẽ hiểu mà. Duyệt Đào nàng ấy......’
‘Ta nói, ta không đồng ý!’ Ta cắt ngang lời tự nói tự nghe của hắn, nhấn mạnh từng chữ lặp lại.
Nụ cười của Tiêu Cảnh Diễm cứng đờ trên mặt, sắc mặt trở nên khó coi, ‘Sự việc đã đến nước này, không phải lượt nàng không đồng ý! Nếu nàng còn muốn làm Thế tử phi của ta, thì ngoan ngoãn giúp Duyệt Đào chuẩn bị gả đi!’
Ta thầm nghĩ, hắn vẫn tự cho mình là đúng như kiếp trước.
‘Được thôi, vậy ta không làm Thế tử phi này nữa!’
Chưa đợi Tiêu Cảnh Diễm phản ứng, một tiểu nha hoàn hớt hải chạy vào.
‘Lão gia, không hay rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-t-t-n-tr-ng-li-u-v-n-o-ca&chuong=1]
Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư nàng ấy......’
‘Duyệt Đào sao rồi?’ Tiêu Cảnh Diễm căng thẳng tiến lên hỏi.
‘Nhị tiểu thư...... Nhị tiểu thư nhảy hồ tự vẫn rồi!’
Sắc mặt Tiêu Cảnh Diễm đại biến, đẩy mạnh ta ra, lao đi như bay.
Nhìn bóng lưng hắn, ta nghĩ ông trời cho ta thêm một cơ hội chính là để ta đưa ra lựa chọn mới.
‘Khụ khụ, Cảnh Diễm ca ca......’ Liễu Duyệt Đào yếu ớt mở mắt, nước mắt lưng tròng, ‘Tại sao huynh lại cứu muội, muội...... muội mất đi trong sạch rồi, chi bằng chết đi cho xong......’
‘Đừng nói bậy!’ Tiêu Cảnh Diễm đau lòng ôm nàng ta vào lòng, ‘Ta nhất định sẽ cưới muội, chăm sóc muội cả đời.’
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tim ta hoàn toàn chùng xuống, hắn quả nhiên vẫn sẽ giống như kiếp trước......
Tiêu Cảnh Diễm quay đầu lại, nhìn ta với ánh mắt trách cứ, ‘Thi Vận, vì sự ích kỷ ngang ngược của nàng mà suýt nữa hại chết Duyệt Đào!’
‘Nàng không đồng ý cho Duyệt Đào vào cửa, chính là muốn ép chết nàng ta! Nàng ta là nghĩa muội của nàng, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy?’
Liễu Duyệt Đào rõ ràng biết bơi, nhưng giờ lại cố tình chọn cách nhảy hồ tự vẫn.
Ta nhìn trò hề trước mắt, chế nhạo nói, ‘Ta đã không muốn làm Thế tử phi của ngươi nữa, ngươi muốn cưới ai không cần sự đồng ý của ta.’
Tiếng khóc của Liễu Duyệt Đào ngừng lại một chút, ánh mắt đảo một vòng rồi lại nức nở khóc tiếp.
Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên cau mày, quát lên, ‘Hồ đồ! Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, hôn sự của chúng ta đã định, đâu phải nàng nói không gả là không gả được!’
(*Lời cha mẹ, lời người mai mối)
Ta cười lạnh một tiếng, ‘Tiêu Thế tử sợ là đã quên, hôm nay lễ nạp thái bị cản trở, Lục lễ* chưa hoàn thành, sao có thể nói hôn sự đã định, xin hãy thận trọng lời nói, đừng làm ô thanh danh của ta.’
(*Sáu lễ trong cưới hỏi)
Ngực Tiêu Cảnh Diễm phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn ta sâu thẳm, đang định mở lời.
Liễu Duyệt Đào lại ngẩng đầu nghẹn ngào nói, ‘Cảnh Diễm ca ca, đừng vì muội mà cãi nhau với tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không dung chứa được muội, vậy muội sẽ đi cắt tóc làm ni cô, kết thúc cuộc đời còn lại.’
Tiêu Cảnh Diễm nghe vậy quả nhiên đau lòng không thôi, ôm chặt Liễu Duyệt Đào vào lòng, giọng chắc như đinh đóng cột, ‘Yên tâm, mặc kệ nàng ấy làm loạn thế nào, dù có náo loạn đến chỗ phụ thân, ta cũng phải cưới muội vào cửa!’
Nói xong, Tiêu Cảnh Diễm ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ta, dường như muốn nói gì đó với ta.
Liễu Duyệt Đào lại giành nói trước, yếu ớt nói, ‘Cảnh Diễm ca ca, huynh không cần lo cho muội, muội tự về phòng được. Huynh ở lại nói chuyện rõ ràng với tỷ tỷ, hóa giải hiểu lầm giữa hai người.’
Tiêu Cảnh Diễm cúi người bế thốc Liễu Duyệt Đào lên, giọng điệu dịu dàng như có thể chảy ra nước, ‘Duyệt Đào, thân thể muội yếu ớt, hay là để ta đưa muội về.’
Khoảnh khắc lướt qua ta, Tiêu Cảnh Diễm giọng cứng rắn nói, ‘Lời vừa rồi ta coi như nàng chưa nói, đừng giở tính trẻ con nữa. Duyệt Đào cơ thể không khỏe, ta đưa nàng ấy về trước.’
2
Trong lòng ta thầm lấy làm lạ, chuyện này thật mới mẻ, đường đường là Tiêu Thế tử, làm việc gì có bao giờ giải thích với ta đâu.
Kiếp trước, ta và nghĩa muội cùng ngày gả vào Túc Quốc Công phủ, đêm động phòng hoa chúc, chỉ vì một câu sợ tối của nghĩa muội, hắn liền không chút do dự bỏ mặc ta là chính thê mà vội vã chạy đến bên nàng ta, cả đêm không quay lại.
Mặc cho ta chịu sự chỉ trỏ và chế giễu của người trên kẻ dưới trong phủ, hắn cũng chưa từng cho ta dù chỉ một lời giải thích, chỉ để lại ta một mình âm thầm rơi lệ trong vô số đêm đen.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận