Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẤT TẪN TRƯỜNG LIỄU VÃN ĐÀO CA

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:36:19
Sống lại một lần, ta tuyệt đối không để mình đi vào vết xe đổ!
Bước vào thư phòng, ta trấn tĩnh lại tinh thần, thẳng lưng kiên quyết nói, ‘Phụ thân, hôm nay Tiêu Cảnh Diễm sỉ nhục con như vậy, nữ nhi dù cả đời không gả, cũng tuyệt đối không bước nửa bước vào cửa Tiêu gia, mong phụ thân thành toàn.’
Phụ thân im lặng một lát, sau đó thở dài một tiếng nói, ‘Từ nhỏ các con đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tình cảm trước kia sâu đậm, vi phụ đều nhìn thấy rõ. Chỉ là bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này...... Thôi vậy, nếu con đã quyết , vi phụ đồng ý với con. Ngày mai ta sẽ đích thân đến Túc Quốc Công phủ, nói rõ chuyện này với Túc Quốc công.’
Nghe lời phụ thân nói, ta nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ thanh mai trúc mã của chúng ta trước kia.
Tiêu Cảnh Diễm của trước kia sẽ đưa ta đi đạp thanh, ngắm tuyết, vì để dỗ ta vui, không tiếc tìm khắp kinh thành mua cây trâm ta thích tặng cho ta......
Nhưng kể từ khi Liễu Duyệt Đào đến phủ, tất cả đều đã thay đổi.
Bất kể chúng ta đi đâu, nàng ta đều bám lấy Tiêu Cảnh Diễm, mà Tiêu Cảnh Diễm cũng luôn bảo vệ nàng ta, đối với ta ngày càng lạnh nhạt, ngày càng mất kiên nhẫn......
Kiếp trước ta luôn tự hỏi liệu có phải mình đã làm sai điều gì không, nhưng bây giờ ta đã không muốn nghĩ đến nữa.
Tiêu Cảnh Diễm, kiếp này chúng ta không còn liên quan gì nữa, ta, Liễu Thi Vận, chỉ sống vì bản thân mình!
Ta cứ ngỡ rằng, từ nay có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của kiếp trước, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Nhưng không ngờ, tỳ nữ thân cận của ta, Bích Đào, lại biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lòng ta mơ hồ dấy lên một tia bất an, ‘Cẩm Thư, ngươi có biết Bích Đào đi đâu không? Sao cả buổi sáng không thấy bóng dáng đâu cả.’
Cẩm Thư lo lắng nói, ‘Bẩm tiểu thư, sáng sớm Bích Đào bị một tiểu nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư gọi đi rồi không quay lại nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-t-t-n-tr-ng-li-u-v-n-o-ca&chuong=3]

Nô tỳ vốn định đến viện của Nhị tiểu thư tìm Bích Đào, nhưng lại bị Tiêu Thế tử đến thăm Nhị tiểu thư chặn ở bên ngoài.’
Nghe vậy, ta vội vàng chạy đến viện của Liễu Duyệt Đào.
Xông vào trong viện, cảnh tượng trước mắt khiến ta như muốn nứt cả tròng mắt.
‘Dừng tay!’
Má của Bích Đào sưng vù, đôi mắt vốn linh động bị mí mắt sưng húp chèn ép chỉ còn lại một khe nhỏ.
Nàng bị đè xuống sân chịu trượng hình, da tróc thịt bong, hơi thở yếu ớt.
Từ nhỏ Bích ĐàO đã ở bên cạnh ta, tình cảm như tỷ muội, những ngày tháng đau khổ hồi nhỏ vì mất mẫu thân, đều là Bích Đào ở bên cạnh ta, ta không thể cho phép bất kỳ ai làm hại nàng ấy.
Thế nhưng, gia đinh đang hành hình lại không để ý đến tiếng gọi của ta.
Trong lúc cấp bách, ta lao đến chỗ Bích Đào, dùng thân mình che chắn cho nàng ấy.
Gậy gộc nện xuống người ta.
Tiêu Cảnh Diễm thấy ta bị thương, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng, đang định mở miệng ngăn cản, Liễu Duyệt Đào lại đột nhiên bắt đầu nức nở. Vẻ mặt Tiêu Cảnh Diễm lại trở nên lạnh băng.
‘Thi Vận, tên của nha hoàn Bích Đào của nàng không hay, xung khắc với tên huý của Duyệt Đào. Ta chỉ muốn đổi tên cho nó thôi, nếu không phải nó cứ khăng khăng không chịu, thì hà tất phải như vậy?’
Ta nén đau, tức giận nói, ‘Tên của Bích Đào là do ta đặt cho nàng ấy khi vào phủ, có vấn đề gì thì cứ nhắm vào ta đây này!’
Tiếng nức nở của Liễu Duyệt Đào càng lớn hơn, Tiêu Cảnh Diễm nhíu chặt mày, ‘Lẽ nào tình nghĩa tỷ muội của các nàng trong lòng nàng còn không quan trọng bằng một nha hoàn?’
Hắn phất tay, đám gia đinh cưỡng ép kéo ta ra, tiếp tục thi hành trượng hình với Bích Đào.
‘Ta muốn xem xem xương cốt của nha đầu này cứng đến mức nào.’
‘Tiểu thư, tên của nô tỳ là do tiểu thư đặt lúc nhỏ, nô tỳ rất thích cái tên này, không muốn đổi.’
Bích Đào yếu ớt nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự kiên định.
‘Dừng tay! Xin các người dừng tay!’
Ta điên cuồng giãy giụa, gào thét khản cả giọng, nhưng không ai để ý.
Tiêu Cảnh Diễm cau mày nói, ‘Thi Vận, đừng cố chấp nữa, lại vì một nha hoàn mà làm tổn thương trái tim Duyệt Đào.’
Khóe miệng Liễu Duyệt Đào nhếch lên một nụ cười đắc ý, nàng ta kín đáo ra hiệu bằng mắt cho gia đinh.
Nghe thấy hai chữ ‘chuộc tội’, lòng ta chợt động.
Kiếp trước Tiêu Cảnh Diễm luôn bảo vệ Liễu Duyệt Đào, lúc nào cũng nhắc đến hai chữ chuộc tội.
Lúc đó ta cứ ngỡ là do trong nhà lo liệu việc cầu thân mà canh phòng sơ suất, khiến Liễu Duyệt Đào bị kẻ gian làm mất trong sạch, ta cũng vì thế mà lòng mang áy náy, luôn nhường nhịn nàng ta.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, trong chuyện này có ẩn tình khác.
Ta cố nén cảm xúc, lạnh lùng hỏi, ‘Ta cần chuộc tội gì cho Liễu Duyệt Đào? Rốt cuộc ta có lỗi gì với nàng ta?’
Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói mang theo sự chỉ trích không hề che giấu, ‘Nàng còn dám hỏi? Nàng cố ý hạ dược Duyệt Đào, dẫn kẻ gian vào phủ hủy hoại trong sạch của nàng ấy, lẽ nào như vậy còn chưa đủ sao?!’
Trong khoảnh khắc, mọi chuyện kiếp trước ta đều đã nghĩ thông suốt. ‘Hóa ra ngươi lại nghĩ là do ta làm.’
Ta ép mình phải bình tĩnh lại.
Tất cả chuyện này đều là lời nói một phía của Liễu Duyệt Đào, có chứng cứ gì! Nếu đã nói là bị kẻ gian làm nhục, vậy kẻ gian đâu? ’ Ta nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Cảnh Diễm hỏi ngược lại.
‘Lúc ta chạy tới, kẻ gian đã trốn thoát rồi. Nếu không phải do nàng sắp đặt, sao kẻ gian có thể trốn thoát thuận lợi như vậy?’
Ta cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói, ‘Vậy tại sao không thể là Liễu Duyệt Đào tự biên tự diễn? Vốn dĩ không có kẻ gian nào cả, nàng ta cố ý vào ngày ngươi cầu thân dẫn ngươi đến đó để thành chuyện tốt, sau đó đổ tội cho ta mà thôi.’
Sắc mặt Tiêu Cảnh Diễm lập tức sa sầm, trong mắt tràn đầy thất vọng và tức giận, ‘Sao nàng có thể nói như vậy? Duyệt Đào là nghĩa muội của nàng, nàng lại vu khống nàng ấy như thế!’
‘Lúc ta chạy tới, Duyệt Đào đã y phục xốc xếch, lúc ta đích thân giải độc cho nàng ấy, nàng ấy đã không còn là tấm thân hoàn bích. Không có nữ tử nào lại lấy trong sạch của mình ra để vu oan!’
Đúng lúc này, Liễu Duyệt Đào đột nhiên lao vào lòng Tiêu Cảnh Diễm, nước mắt như mưa, ‘Cảnh Diễm ca ca, muội chịu sự sỉ nhục này, chi bằng chết đi cho xong!’
Tiêu Cảnh Diễm lập tức dịu giọng an ủi nàng ta, ‘Đừng khóc, Duyệt Đào, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ai làm hại muội, quãng đời còn lại ta sẽ cố hết sức bù đắp cho muội.’
Thế nhưng, ở góc độ mà Tiêu Cảnh Diễm không nhìn thấy, Liễu Duyệt Đào ném về phía ta một ánh mắt đắc ý đầy khiêu khích.

Bình Luận

0 Thảo luận