5
Nghe thấy câu đó, tôi suýt chút nữa đã tưởng là mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ chuyện trọng sinh chỉ là giấc mơ sao?
Tôi vội vàng quay đầu lại, thấy Bạch Hiểu Ngưng vẫn quay lưng về phía mình.
"Thế nên cậu đừng tìm mình nữa mà hãy tập trung học hành chuẩn bị cho kỳ thi đại học đi."
Triệu Thịnh ngơ ngác nhìn, sững sờ không nói nên lời.
Nhìn thấy Bạch Hiểu Ngưng thẳng thừng từ chối, còn định rời đi không chút lưu luyến, cậu ta vội vàng vươn tay kéo lại.
Tôi nheo mắt, chỉ muốn chặt đứt cái tay bẩn thỉu đó!
"Hiểu Ngưng, cậu vẫn còn giận tớ sao?"
Triệu Thịnh như bừng tỉnh, cười ngượng ngùng: "Lần trước khi bố cậu gặp chuyện, tớ không phải cố tình tránh mặt cậu đâu, tớ cũng đang cố gắng tìm cách giúp cậu mà!"
Gì cơ? Hóa ra còn có chuyện như thế này sao?
Kiếp trước tôi còn chẳng biết Triệu Thịnh lại là cái loại nhát gan như vậy đâu.
Cô gái mình thích gặp khó khăn mà lại co đầu rụt cổ!
Bạch Hiểu Ngưng gỡ tay cậu ta ra, hé lộ khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng lạnh như băng.
"Thật sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-ng-v-tr-l-i-th-i-c-p-ba&chuong=5]
Vậy cậu đã nghĩ ra cách gì rồi?"
Triệu Thịnh vội vàng giải thích, nói rằng cậu ta đã nhờ người trong gia đình giúp đỡ, định dùng một chút thủ đoạn để che đậy chuyện này.
Câu này cũng không phải là nói láo, vì bố cậu ta là lãnh đạo Sở Giáo dục.
Thậm chí hiệu trưởng trường chúng tôi gặp ông ta cũng phải nịnh nọt.
Thấy Bạch Hiểu Ngưng không nói gì, Triệu Thịnh lại cười tươi: "Tớ biết vừa nãy cậu nói là thích Tô Hào chỉ để chọc tức tớ thôi, vì cậu ghét nhất cái kiểu kiểu côn đồ vô học như cậu ta mà."
Bước chân tôi vừa định bước ra lại thu về.
Hừ, ra là vậy.
Hóa ra tôi chỉ là công cụ để đôi tình nhân này giận dỗi với nhau.
Phí công tôi vừa rồi còn xao xuyến vì câu nói "thích".
Thật là tự chuốc lấy khổ!
Tôi lặng lẽ rút lui khỏi dãy hành lang đá cẩm thạch, định âm thầm rời đi.
"Tô Hào, cậu đến tìm mình phải không? Bọn mình cùng đến tòa học đi nhé~"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Bạch Hiểu Ngưng chạy tới khoác tay tôi.
Không lẽ cô ấy mọc mắt sau lưng rồi?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Bạch Hiểu Ngưng nhếch môi cười, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Triệu Thịnh.
"Mình không đùa đâu, sau này đừng làm phiền mình nữa."
Nói xong, cô không để ý đến vẻ ngạc nhiên của cả hai chúng tôi mà kéo tay tôi chạy đi.
Khi gần tới tòa nhà học, cô ấy mới buông tay, nháy mắt với tôi.
"Tan học nhớ đợi mình đấy, dám lén chuồn thì mình sẽ mách chú Tô và dì Tô đấy~"
Tôi không biết mình đã về chỗ ngồi thế nào nữa.
Cả người tôi cứ như trên mây, cho đến khi lão Tam gọi tôi mãi mới hoàn hồn.
"Anh Hào, tuần sau có giải bóng rổ trong hội thao, tụi mình đăng ký đi?"
Tôi định từ chối, nhưng rồi lại gật đầu đồng ý.
Với học sinh lớp 12 như chúng tôi, hội thao đa số chỉ tham gia cho vui, nhiều người thậm chí còn ở lại lớp học.
Nhưng bọn lão Tam thì chắc chắn không ngồi yên được.
Kể từ khi trọng sinh trở về, mấy ngày qua tinh thần tôi luôn căng thẳng, cũng nên tìm cách thư giãn một chút.
Hơn nữa, từ lão già sống lại thành thanh niên tràn đầy sức sống, tôi cũng ngứa tay lắm rồi.
Việc mấy đứa học sinh yếu kém như chúng tôi hào hứng đăng ký khiến cô chủ nhiệm chẳng ngạc nhiên, cũng chẳng buồn khuyên can.
Tôi mua một bộ đồ bóng rổ và giày mới, sờ vào cơ bụng săn chắc tám múi, trong lòng vô cùng hài lòng.
Thật trùng hợp, ngày thi đấu đầu tiên tôi lại phải đối đầu với Triệu Thịnh.
Xung quanh sân đứng đầy nữ sinh đến xem náo nhiệt, chia thành hai nhóm cổ vũ.
Một nhóm đương nhiên là cổ vũ cho Triệu Thịnh nổi tiếng của trường.
Nhóm còn lại không nghi ngờ gì khác chính là đội của tôi!
Lão Tam cười cười gian xảo: "Lão đại, anh không biết đó giờ có nhiều nữ sinh thích anh lắm sao?"
Tôi thật sự không biết.
Tôi thoải mái ném vào một quả ba điểm, kéo theo một tràng hò reo.
"Này anh Hạo, anh đừng chỉ lo diễn cho đẹp trai, phải chừa lại chút đất sống cho bọn này chứ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận