3
Lời vừa dứt, hắn nhìn thấy tôi đứng ở cửa phòng bệnh.
Ngay lập tức, hắn sải bước tới, ôm chặt tôi vào lòng.
"Em làm anh sợ muốn chết, vợ à. Cơ thể em còn yếu lắm, đừng tự ý ra ngoài nữa, được không?"
Trên người hắn vẫn còn vương mùi nước hoa của Hoàng Sam Sam, xen lẫn một thứ mùi tanh tưởi khó tả, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Chỉ cần nghĩ đến việc vòng tay này vừa ôm chặt một người phụ nữ khác, tôi liền cảm thấy ghê tởm.
Tôi nhíu mày, đẩy hắn ra: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cố Đình Vân sững sờ, dường như không ngờ tôi lại có thái độ như vậy.
"Không phải... Vợ à, em vừa mới sinh xong, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể cứ ra ngoài như thế."
"Nghe lời anh, cứ ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi đi, được không? Có chuyện gì thì cứ để hộ lý và bảo mẫu lo liệu là được rồi."
Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nhưng lại phát hiện ra mình không thể phân biệt được đó là sự dịu dàng chân thành hay chỉ là sự quan tâm giả tạo.
Rốt cuộc hắn sợ tôi ra ngoài bắt gặp chuyện xấu xa của hắn, hay thật sự lo lắng cho sức khỏe của tôi?
Tôi chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì, có chút mệt mỏi leo lên giường.
Cố Đình Vân dường như nhận ra trạng thái của tôi không đúng, vội vàng hỏi: "Vợ à, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Tôi lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi mệt thôi."
Dù bây giờ tôi không muốn nhìn thấy Cố Đình Vân, nhưng tôi vẫn chưa thể lật mặt với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-tr-o-con-v-i-ti-u-tam&chuong=3]
Ít nhất là trước khi tìm được con trai của tôi.
Hắn có chút trách móc, nhẹ giọng than phiền: "Ai bảo em chạy loạn bên ngoài, sau này cứ ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh đi."
Buổi tối, Cố Đình Vân ngủ lại trong phòng bệnh.
Những ngày tôi sinh con, hắn vẫn luôn ở đây với tôi.
Thế nhưng đến nửa đêm, hắn lại lén lút rời đi.
Tôi biết, hắn đi tìm Hoàng Sam Sam.
Cũng chính lúc này tôi mới nhận ra tại sao ban ngày trên mặt hắn luôn hiện lên vẻ mệt mỏi.
Chạy qua chạy lại giữa hai nơi như thế, sao có thể không mệt được cơ chứ?
Tôi không nhịn được mà cười lạnh.
Cố Đình Vân đúng là biết tận dụng thời gian đến mức triệt để.
Ban ngày bên tôi, ban đêm bên Hoàng Sam Sam.
Nhưng hắn đi rồi, tôi cũng không rảnh rỗi.
Tôi lập tức xuống lầu, xe của hắn vẫn đậu trong bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.
Đêm đầu xuân vẫn còn lạnh thấu xương, tôi chui vào xe của hắn, tìm kiếm camera hành trình.
Nếu Cố Đình Vân vẫn còn chút lương tâm, chuyện đưa con đi lẽ ra hắn nên tự tay làm, chứ không phải vờ như không nghe thấy rồi vứt cho kẻ khác xử lý.
Tôi lần tìm đến ngày thứ hai sau khi mình sinh con. Tôi nhớ rất rõ hôm đó Cố Đình Vân ra ngoài rất lâu.
Đến khi hắn lên xe, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc ấy, mắt tôi nóng lên.
Con trai tôi… Tôi còn chưa kịp nhìn mặt con một lần, nó đã bị hắn mang đi.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hai con thú này!
Đứa trẻ trên ghế phụ khóc nức nở, âm thanh chói tai vang vọng khắp xe.
Mà lòng tôi cũng quặn thắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cố Đình Vân nhíu mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, khẽ "chậc" một tiếng khó chịu.
Hắn lái xe rời xa trung tâm thành phố, chạy thẳng đến một cô nhi viện ở vùng ngoại ô.
Xuống xe, hắn bế đứa trẻ đi vào trong.
Khi trở ra, vòng tay đã trống không.
Tôi tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi vẫn nghẹn thở, trái tim như bị bóp nghẹt.
Hận không thể ngay lập tức cầm dao đâm thẳng vào người Cố Đình Vân!
Đúng lúc này, có tiếng gõ vào cửa sổ xe.
Cố Đình Vân đứng bên ngoài cửa kính xe, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào bên trong.
“Vợ? Em làm gì trong đó vậy?”
4
Tôi lập tức tắt camera hành trình, mở cửa xe.
Hắn nhìn tôi với vẻ khó hiểu, đương nhiên cũng thấy được những giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Em làm gì ở đây?”
Tôi nhìn hắn, lập tức khóc nấc lên trước để chiếm thế chủ động: “Anh đi đâu vậy? Em tìm anh khắp nơi mà không thấy!”
Cố Đình Vân sững người, trong mắt lóe lên vẻ chột dạ: “Anh có chút việc gấp, ra ngoài nghe điện thoại.”
“Sao em lại tìm được đến đây?”
Tôi nghẹn ngào kể: “Con khóc mãi, làm em tỉnh dậy. Em dỗ thế nào cũng không được, nên đành xuống tìm anh.”
“Ai ngờ ngay cả anh cũng không có trong xe! Rốt cuộc anh đi đâu?”
Cố Đình Vân lập tức hoảng hốt, chẳng còn tâm trí suy xét những điểm bất thường, vội ôm lấy tôi dỗ dành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận