Về phần Hoàng San San, vì thái độ lạnh lùng của Cố Đình Vân tối qua, cô ta bắt đầu hoảng loạn.
Cô ta vừa mới sinh con, lo sợ mình thất sủng, thế nên buổi tối lại nịnh nọt chạy sang đây.
Mà Cố Đình Vân, sau khi trút bỏ được áp lực trong lòng, tâm trạng cũng tốt lên, vậy nên thật sự đã mở cửa cho cô ta giữa đêm, cả hai lén lút vào phòng khách vụng trộm với nhau.
Tôi đang lo không tìm được lý do để ly hôn với hắn, giờ lý do tự dâng đến tận cửa, sao tôi có thể không nhận lấy?
Thế nên, khi hai kẻ đó lén lút chui vào phòng khách, tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát, nói rằng nghi ngờ trong nhà có trộm, nghe thấy bên ngoài có tiếng người lạ.
Cảnh sát không chậm trễ, nhanh chóng có mặt. Tôi cũng chẳng khách sáo, chỉ thẳng về phía phòng khách.
Tôi nói với họ rằng bên trong có giọng phụ nữ xa lạ, nghi ngờ là trộm.
Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, sau đó một người bước lên, giơ chân đá tung cánh cửa.
Bên trong lập tức vang lên một tiếng hét thất thanh, rồi ánh đèn "tách" một cái bật sáng.
Cố Đình Vân và Hoàng San San co rúm trong chăn, khiếp đảm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Còn tôi, thì bày ra bộ dáng đau khổ, tuyệt vọng.
“Các người… các người…”
Cố Đình Vân sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ xuống trước tôi:
“Vợ ơi, vợ ơi, anh thật sự sai rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-tr-o-con-v-i-ti-u-tam&chuong=8]
Đều là Hoàng San San dụ dỗ anh!”
9
Cố Đình Vân hoảng loạn, cuống cuồng tìm cách phủi sạch quan hệ.
Hắn lập tức chỉ tay vào Hoàng San San, quay sang cảnh sát mà nói:
“Người phụ nữ này nửa đêm đột nhập vào nhà tôi, cố ý quyến rũ tôi!
Tất cả là do cô ta, cô ta tự tiện xông vào nhà dân, mau bắt cô ta đi!”
Hoàng San San trợn mắt nhìn Cố Đình Vân, như thể không thể tin nổi mình lại bị hắn bán đứng dễ dàng như vậy.
Còn Cố Đình Vân, vẫn quỳ dưới chân tôi, không ngừng cầu xin:
“Vợ ơi, vợ ơi, lần này thật sự không phải lỗi của anh! Đây là lần đầu tiên, anh sai rồi, vợ ơi, em tha thứ cho anh được không?”
Cho đến khi cảnh sát tiến lên, nắm lấy tay Hoàng San San định áp giải cô ta về đồn, cô ta mới bùng nổ.
Cô ta gào lên, chỉ tay thẳng vào Cố Đình Vân, hét lớn:
“Kiều Vân, cô có biết không? Tôi đã sinh cho Cố Đình Vân một đứa con trai rồi!”
“Chính là đứa trẻ mà cô chăm sóc dạo trước! Bọn tôi đã bên nhau từ lâu rồi, nào có phải lần đầu tiên như hắn nói?”
Cố Đình Vân lập tức quay phắt lại, trừng mắt quát lên:
“Cô nói bậy!”
Hoàng San San cũng chẳng chịu thua, cười khẩy đáp trả:
“Anh dám nói đứa bé trong nhà tôi không phải con anh sao?”
Tôi giả vờ bàng hoàng, sững sờ nhìn Cố Đình Vân:
“Những gì cô ta nói… có phải sự thật không?”
Cố Đình Vân theo phản xạ lập tức lắc đầu:
“Tất nhiên là không rồi vợ ơi! Cô ta nói dối, em đừng tin!”
Tôi nhướng mày, giọng lạnh tanh:
“Vậy thì anh dẫn đứa bé đi làm xét nghiệm ADN. Nếu kết quả chứng minh không phải con anh, tôi sẽ tin.”
Tôi lạnh lùng nhìn điện thoại không ngừng rung lên, từng cuộc gọi đến từ Cố Đình Vân.
Hắn vẫn cố chấp, vẫn muốn níu kéo, nhưng có ích gì chứ?
Tôi không bắt máy, chỉ để hắn tuyệt vọng mà thôi.
Tin nhắn cũng tới tấp gửi đến, nội dung vẫn là những lời quen thuộc:
"Anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?"
"Anh biết lỗi rồi, đừng ly hôn mà vợ ơi..."
"Chúng ta có thể làm lại từ đầu, em đừng tuyệt tình như vậy..."
Tôi nhếch môi, xóa hết tin nhắn, không chút do dự.
Lúc hắn phản bội tôi, hắn có từng nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Lúc hắn và Hoàng San San đâm sau lưng tôi, hắn có từng sợ mất tôi không?
Bây giờ, hắn mới biết sợ?
Quá muộn rồi, Cố Đình Vân.
Tôi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.
Bằng chứng đầy đủ, đơn ly hôn đã nộp, tài sản của hắn cũng đã mất sạch, ngay cả căn nhà này cũng không còn thuộc về hắn nữa.
Hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng giống như tôi ngày đó—nhưng khác một điều, tôi có thể bắt đầu lại, còn hắn thì không.
“Không muốn ly hôn?” Tôi bật cười, nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng. “Vậy tại sao anh lại phản bội tôi? Tại sao lại muốn tráo đổi con tôi?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận