9
Tôi tên là Trần Tĩnh, mọi người xung quanh đều gọi tôi là Tĩnh Tĩnh.
Dĩ nhiên, Trần Tĩnh chỉ là một cái tên giả.
Bởi vì… thực ra tôi là một kẻ sát nhân hàng loạt.
Tôi là một mỹ nhân với dáng vẻ và nhan sắc không chê vào đâu được.
Mỹ nhân ư? Ha…
Thực ra, tôi là một người đàn ông.
Tôi có vóc dáng gầy gò.
Gương mặt thanh tú.
Và một giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như phụ nữ.
Những đặc điểm này dường như đã được định sẵn từ khi tôi sinh ra.
Thế nhưng, đã từng có một thời gian, chính vì chúng mà tôi trở thành trò cười, bị chế giễu và xa lánh.
Vậy nên, tôi rời khỏi quê hương, đến một thành phố mới.
Dựa vào những gì trời ban cho, tôi thay đổi hoàn toàn-
Giả trang thành phụ nữ.
Một người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch, khí chất hơn người.
Ai cũng biết, nhan sắc có thể mang lại vô số lợi thế trong cuộc sống.
Ít nhất là với tôi - diện mạo này khiến tôi được chào đón hơn bao giờ hết.
Quan trọng hơn… nó giúp tôi che giấu thân phận của một kẻ sát nhân hàng loạt.
…
Tôi đặc biệt thích trồng hoa.
Vậy nên, tôi mở một cửa hàng hoa dưới nhà, đặt tên là "Cửa hàng hoa Tĩnh Tĩnh".
Với ngoại hình nổi bật và giọng nói dịu dàng,
Cửa hàng tôi chưa bao giờ thiếu khách nam.
Dĩ nhiên, mục đích của họ không chỉ đơn thuần là mua hoa.
Là đàn ông với nhau, tôi hiểu quá rõ điều đó.
10
Tôi thích giết người.
Cảm giác khoái lạc khi lấy đi một mạng sống mang lại cho tôi sự thỏa mãn chưa từng có.
Quan trọng hơn - tôi thích dùng xương cốt làm phân bón.
Những bộ xương sau khi xử lý cẩn thận sẽ trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng những bông hoa trong cửa hàng của tôi.
Bởi vì xương người giàu khoáng chất và dinh dưỡng cần thiết cho cây cối.
So với phân bón hóa học, nó còn tự nhiên và thân thiện với môi trường hơn.
Tôi yêu hoa cỏ, vì chúng yên tĩnh và mang lại sự thanh thản cho tôi.
Tôi ghét động vật, vì sự hiếu động của chúng khiến tôi bực bội.
Thế nên, tôi thích biến chúng thành bùn đất, làm dưỡng chất bảo vệ hoa.
Tôi từng thử bắt mèo hoang, chó hoang để làm phân bón.
Nhưng lông của chúng quá nhiều, xử lý vô cùng phiền phức.
So với chúng, giết người đơn giản hơn nhiều.
Thế nên, về sau, tôi đã thay thế nguyên liệu làm phân bón—
Từ động vật… thành con người.
11
Người đầu tiên tôi giết là một nữ đồng nghiệp mà tôi từng thầm yêu.
Cô ấy rất đẹp - là mối tình đầu của tôi.
Khi tôi còn xuất hiện trước mọi người với hình hài đàn ông, tôi đã theo đuổi cô ấy.
Nhưng cô ta chưa từng liếc nhìn tôi dù chỉ một lần.
Thậm chí còn đi khắp nơi nói rằng tôi ẻo lả, không có chút nam tính nào!
Khiến tôi trở thành trò cười của cả công ty.
Vậy nên, sau đó… tôi đã lặng lẽ giết cô ta.
Tôi lấy hết trang sức trên người cô ta, rồi phân xác.
Sau đó, tôi dùng xương cốt cô ta làm phân bón.
Và trồng một chậu hoa hồng.
Chậu hoa ấy lớn lên vô cùng tươi tốt.
Dù đã chuyển đến thành phố mới, tôi vẫn luôn mang theo nó bên mình.
Tôi tin rằng nó mang lại may mắn cho tôi.
Vậy nên, tôi đặt nó ngay trên bậc thềm trước cửa tiệm—như một báu vật trấn giữ cửa hàng.
Dĩ nhiên, tôi không bao giờ nỡ bán nó đi.
Tôi muốn giữ nó mãi mãi.
Mỗi ngày, tôi sẽ ngắm nhìn nó.
Ngắm nhìn nó… cũng giống như đang ngắm nhìn cô ta vậy.
12
Nhưng một tháng trước, chậu hoa hồng của tôi bị người ta phá hủy.
Một gã tài xế say rượu lao thẳng lên bậc thềm, đâm vào chậu hoa của tôi.
Cả chậu lẫn đất đều bị cuốn vào gầm xe, nghiền nát thành bụi.
Hắn đã bồi thường và xin dàn xếp riêng ngay tại chỗ.
Bề ngoài, tôi tỏ ra không truy cứu.
Nhưng trong lòng - hắn đã bị tôi tuyên án tử.
Bởi vì, hắn không chỉ giết chết một chậu hoa.
Mà là một thứ quan trọng hơn thế rất nhiều.
Mà một khi tôi đã phán quyết cái chết cho ai - thì ngày tàn của kẻ đó cũng không còn xa nữa.
13
Đã mấy tháng kể từ lần cuối tôi giết người.
Trong lòng tôi lại bắt đầu ngứa ngáy.
Quan trọng hơn - lượng phân bón dự trữ cũng sắp cạn kiệt.
Tôi cần nhanh chóng làm một mẻ mới.
Lần này, tôi định giết ba người cùng một lúc.
Như vậy, lượng phân bón có thể đủ dùng trong ít nhất nửa năm.
Thông thường, tôi không chủ động chọn mục tiêu.
Gã tài xế kia chỉ là một ngoại lệ, ai bảo hắn dám đâm chết hoa hồng của tôi chứ?
Vì đã đồng ý dàn xếp riêng với hắn lần trước…
Hắn cách dăm ba bữa lại đến cửa hàng hoa của tôi, không ngừng cảm ơn.
Lâu dần, hắn bắt đầu tán tỉnh tôi lộ liễu hơn.
Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ ý đồ của hắn.
Tôi đã điều tra về hắn.
Hắn tên là Triệu Chí Quốc, chủ một quán lẩu thịt chó gần đây.
Hắn đã có gia đình, nên mỗi lần đến tìm tôi đều lén lút, vụng trộm.
Dù sao thì, tôi cũng sớm muộn gì ra tay với hắn.
Vậy thì… sao không cho hắn một cơ hội?
Thế là, tôi hẹn hắn đến nhà tôi vào tối thứ Bảy, cùng uống rượu vang.
Tôi dặn hắn khi đến nhớ mang theo một bó hoa hồng,
Coi như bù đắp cho chậu hoa mà hắn đã phá hủy.
Tôi còn nhấn mạnh, tuyệt đối không để ai nhìn thấy lúc hắn đến.
Hắn đã có gia đình, nên dĩ nhiên, hắn còn cẩn thận hơn cả tôi.
14
Tính cả Triệu Chí Quốc, tôi vẫn còn thiếu hai người nữa.
Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ thiếu con mồi.
Vì con mồi của tôi luôn tự tìm đến tận cửa.
Loại con mồi nào lại tự động dâng mình đến thế?
Chỉ có bọn trộm cắp mà thôi.
Chọn kẻ trộm làm mục tiêu mang lại rất nhiều lợi ích.
Thứ nhất, chúng tự tìm đến, tôi không cần tốn công chọn lựa.
Thứ hai, trước khi hành động, chúng sẽ cố tránh camera giám sát, khiến người khác khó mà lần ra dấu vết của chúng.
Thứ ba, chúng luôn cố gắng xóa dấu vết, đeo mũ, khẩu trang, găng tay, thậm chí cả bọc giày, đảm bảo không để lại bất kỳ manh mối nào trong nhà nạn nhân.
Mà tôi… cũng đang mong chờ chính điều đó.
Ba điều kiện trên giúp tôi giảm thiểu tối đa nguy cơ bị lộ sau khi ra tay.
Có lẽ, đây chính là bí quyết giúp tôi - một kẻ giết người hàng loạt - luôn thoát khỏi vòng vây của pháp luật.
15
Trước khi ra tay, bọn trộm thường đi thăm dò trước.
Cách phổ biến nhất là kẹp tờ rơi vào tay nắm cửa của từng nhà.
Chiêu trò này đã quá cũ kỹ rồi.
Mỗi khi nhìn thấy tờ rơi trên tay nắm cửa nhà mình, tôi lại phấn khích tột độ.
Tất nhiên, không phải tờ rơi nào cũng do trộm để lại.
Những gì tôi có thể làm, là giữ tờ rơi đó ở nguyên chỗ, không để rơi xuống.
Tôi chờ đợi từng ngày…
Chờ đến lúc một tên trộm ngu ngốc nào đó ghé thăm nhà tôi.
16
Nửa tháng trước, cuối cùng tay nắm cửa nhà tôi lại xuất hiện tờ rơi.
Tôi mừng rỡ vô cùng - cuối cùng cũng có con mồi tự dâng mạng đến rồi.
Mỗi lần ra ngoài, tôi đều cẩn thận cố định tờ rơi lại, tránh để nó rơi xuống.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi…
Chờ đến lúc con mồi mắc bẫy.
Trước đây, tôi từng nuôi một con mèo, nên đã lắp đặt camera trong nhà.
Nhưng sau đó, con mèo cứ thích lén ăn nguyên liệu làm phân bón của tôi.
Vậy nên, tôi đã giết nó - và cũng biến nó thành phân bón.
Tuy nhiên, hệ thống camera vẫn còn giữ lại đến tận bây giờ.
Đó là loại ống kính HD tự động zoom, có thể tự động nhận diện và ghi lại bất cứ thứ gì chuyển động.
Một khi có người vào nhà, camera sẽ gửi thông báo ngay lập tức qua đám mây lưu trữ đến điện thoại của tôi.
Vậy nên, chỉ cần con mồi xuất hiện, tôi sẽ biết ngay lập tức.
Tôi háo hức chờ đợi cuộc gặp gỡ với con mồi mới.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có ai ra tay.
Chẳng lẽ hắn bận quá nên chưa kịp "ghé thăm" tôi?
Hay là… tờ rơi trên tay nắm cửa thật sự chỉ là quảng cáo thông thường?
Thôi vậy…
Cứ kiên nhẫn chờ đợi, nôn nóng cũng chẳng ích gì.
17
Gần đây, có một người đàn ông tên Chu Vĩ thường xuyên lui tới tiệm hoa của tôi.
Hắn thích loanh quanh trong tiệm, nhìn ngó khắp nơi.
Thỉnh thoảng, còn trốn sau kệ hoa, len lén nhìn tôi.
Xem ra, hắn cũng cùng một giuộc với Triệu Chí Quốc.
Vì ghé tiệm nhiều lần, chúng tôi dần quen biết nhau.
Tôi nói với hắn rằng tên tôi là Trần Tĩnh, có thể gọi tôi là Tĩnh Tĩnh, và tôi muốn làm bạn với hắn.
Hắn nói tên hắn là Chu Vĩ, không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích trồng hoa và chăm cây.
Hắn bảo, hắn đặc biệt yêu thích những loài hoa trong cửa hàng của tôi, nên hay đến xem.
Lời đàn ông, lúc nào cũng giả dối.
Nếu tôi không phải cũng là đàn ông, có khi tôi đã tin rồi.
Nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng rất biết cách ủng hộ việc kinh doanh của tôi.
Lúc đầu, hắn chỉ mua một hai chậu hoa.
Về sau, để lấy lòng tôi, mỗi khi có hoa mới về, hắn mua sạch không chừa chậu nào.
Thậm chí, khi tôi nhập về một lô chậu hoa mới, hắn còn đích thân đến giúp tôi dỡ hàng.
Nhờ có Chu Vĩ, hoa trong tiệm bán chạy hơn hẳn.
Dẫn đến phân bón của tôi càng nhanh cạn kiệt.
Làm sao có thể chấp nhận được?
Không có loại phân bón đặc biệt, hoa cỏ của tôi sao có thể phát triển tốt?
Nhưng đáng tiếc, con mồi tôi chờ đợi bấy lâu vẫn chưa chịu xuất hiện.
Hay là… dùng tạm Chu Vĩ để thế chỗ trước nhỉ?
Thông tin về hắn, tôi đã tìm hiểu kỹ từ lâu.
Một kẻ từ nơi khác đến, không có gia thế, cũng chẳng có người thân bạn bè.
Lấy hắn làm con mồi, không thể nào thích hợp hơn!
18
Sáng nay, Chu Vĩ lại đến tiệm hoa như thường lệ.
Hắn hỏi tôi có hoa mới về chưa.
Tôi nói, tạm thời chưa có.
Để cảm ơn hắn vì đã luôn ủng hộ việc kinh doanh của tôi, tôi mời hắn lên nhà ngồi chơi một lát.
Vừa nghe xong, hắn lập tức đồng ý.
Tôi thoáng thấy, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mờ nhạt.
Chắc hẳn, hắn đã chờ đợi ngày này từ lâu.
Tôi dẫn hắn lên lầu.
Vào nhà, tôi bảo hắn cứ ngồi xem TV một lát.
Trên màn hình, đang phát một chương trình về nghệ thuật trồng hoa và làm vườn.
Đây là chương trình tôi yêu thích nhất.
Chu Vĩ khen tôi có gu nghệ thuật.
Tôi chỉ cười thầm trong lòng, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành phân bón cho hoa của tôi rồi.
Tôi lấy hai chiếc ly và một chai rượu vang từ tủ rượu ra.
Rót đầy cả hai ly.
Nhân lúc Chu Vĩ đang chăm chú xem TV, tôi lén đổ một lọ thuốc ngủ vào một trong hai ly.
Đợi đến khi thuốc đã hòa tan hoàn toàn, tôi mới đưa ly rượu đó cho hắn.
Chúng tôi nhẹ nhàng chạm cốc.
Chu Vĩ uống một ngụm lớn, liên tục gật đầu, ra hiệu rằng hương vị rất tuyệt.
Tôi bảo hắn cứ từ từ thưởng thức, rồi lấy cớ vào bếp rửa hoa quả, thực chất là chuẩn bị công cụ gây án.
Khi tôi quay lại từ bếp, rượu trong ly của Chu Vĩ đã vơi đi một nửa.
Tôi mang đĩa hoa quả ra mời hắn.
Nhưng hắn có vẻ mệt mỏi, không còn hào hứng như trước.
Tôi hỏi hắn:
"Anh không khỏe à?"
Hắn đáp:
"Tự dưng thấy buồn ngủ, chắc do tối qua ngủ không ngon."
Tôi mỉm cười, nói:
"Có lẽ sáng nay anh giúp tôi làm việc mệt quá rồi."
Tôi bảo hắn tựa vào sofa nghỉ ngơi một chút.
Chẳng bao lâu sau, Chu Vĩ đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi lục soát người hắn, lấy điện thoại và dùng dấu vân tay của hắn để mở khóa.
Không những thế, tôi còn thay đổi mật khẩu mở khóa của hắn.
Để loại bỏ mọi hậu họa, tôi phải nắm rõ mọi thứ về con mồi của mình.
Mà cách tốt nhất để hiểu một người, chính là kiểm tra điện thoại của hắn.
19
Tôi kinh ngạc phát hiện - Chu Vĩ thực ra là một tên trộm!
Trong tin nhắn trên điện thoại, tôi thấy hắn trao đổi với đồng bọn về các mục tiêu trộm cắp.
Tôi tiếp tục xem từng tài khoản WeChat của bọn chúng, từng bài đăng trên trang cá nhân.
Không ngờ, tôi lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc…
Đúng là biết mặt không biết lòng.
Hóa ra Chu Vĩ cũng là một tên trộm, vậy thì hắn càng phù hợp với kế hoạch của tôi.
Có vẻ tôi và bọn trộm rất có duyên.
Lúc này, Chu Vĩ đã hoàn toàn hôn mê.
Tôi quyết định giấu hắn đi trước đã, vì hôm nay là thứ Bảy, và tôi còn có hẹn với Triệu Chí Quốc đến nhà uống rượu.
Tôi nhét Chu Vĩ vào trong tủ quần áo.
Hắn mềm oặt như bùn nhão, nhưng nếu cứ để hắn co quắp thế này, đợi đến khi cơ thể cứng lại, việc chặt xác sẽ trở nên phiền phức.
Tôi phải làm thực sự cẩn thận và có kế hoạch.
Phân xác cũng phải có nguyên tắc, mỗi bộ phận đều có công dụng riêng.
Chu Vĩ phải được xử lý đúng cách, treo lên cho thẳng, như vậy khi chặt xác sẽ dễ dàng hơn.
Sau đó, tôi dọn dẹp nhà cửa cẩn thận, rửa sạch ly rượu, đặt mọi thứ về đúng vị trí.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Chỉ còn đợi Triệu Chí Quốc tự dâng mạng đến cửa.
Nhưng trước khi ra tay, tôi cần phải đi mua một thứ quan trọng - một chai thuốc ngủ mới.
20
Hôm nay đúng là một ngày bội thu!
Vừa mới xử lý xong Chu Vĩ, Triệu Chí Quốc còn đang trên đường đến… Bây giờ lại có thêm một tên trộm tự động mò đến tận cửa!
Tuyệt quá!
Tôi siết chặt lọ thuốc trong tay, khẽ cười lạnh lùng.
Đây đúng là món quà mà ông trời ban tặng, hôm nay có thể bổ sung đủ phân bón cho nửa năm rồi!
Trong nhà bây giờ có một tên trộm, thêm Chu Vĩ đang treo trong tủ quần áo, và Triệu Chí Quốc sắp đến.
Vừa đủ ba người.
Tốt, nhân số đã đủ, bắt đầu làm việc thôi.
Tôi phải nhanh tay một chút.
Rời khỏi tiệm thuốc, tôi lập tức quay về nhà, vừa đi vừa mở điện thoại theo dõi tình hình qua camera giám sát.
Tên trộm này cũng khá chuyên nghiệp, chỉ mất một lúc đã tìm thấy hộp trang sức trong tủ đầu giường.
21
Ngay khi hắn vươn tay lấy hộp trang sức,
Tôi chợt nhìn thấy trên cánh tay hắn có một hình xăm đầu sói.
Hình xăm này tôi quá quen thuộc.
Bởi vì không lâu trước đây, tôi vừa mới nhìn thấy nó.
Chính xác mà nói, tôi đã thấy nó trong danh sách bạn bè trên WeChat của Chu Vĩ!
Tôi vội vàng lấy điện thoại của Chu Vĩ từ trong túi ra để kiểm tra lại.
Không sai, hắn chính là đồng bọn của Chu Vĩ.
Trong danh bạ của Chu Vĩ, hắn được lưu với cái tên "Lý Thao".
Lý Thao thản nhiên quét sạch toàn bộ số trang sức trong hộp.
Những thứ đó là chiến lợi phẩm mà tôi lấy từ người bạn đồng nghiệp - cũng là mối tình đầu của mình.
Người thì không còn nữa, chỉ còn lại chút trang sức này để làm kỷ niệm.
Sao có thể dễ dàng để hắn cướp đi được?
Tôi phải nhanh chóng quay về chặn hắn lại.
Nếu để con mồi tự dâng đến tận cửa mà còn chạy thoát, lại còn mang theo báu vật của tôi…
Thì đúng là lỗ nặng rồi.
22
Tôi từ từ mở cánh cửa bên trái.
Trong không khí chỉ có tiếng quần áo khẽ xào xạc khi tôi lật tìm chiếc áo khoác thoải mái hơn.
Tôi cố tình làm như không biết gì, nhưng thực chất đang tận hưởng cảm giác hồi hộp của kẻ bên trong.
Lý Thao đang trốn bên phải, chắc chắn hắn ta đang nín thở theo dõi từng động tác của tôi.
Tôi có thể tưởng tượng ra được ánh mắt hoang mang, lo lắng của hắn.
Hắn có lẽ đang suy nghĩ:
"Mình có bị phát hiện không?"
"Mình có nên đột nhiên lao ra không?"
"Hay là cứ kiên nhẫn chờ?"
Nhưng dù hắn chọn cách nào... kết cục của hắn cũng đã được định sẵn rồi.
Tôi bật cười khẽ.
Cánh cửa tủ vừa đóng lại, tôi xoay nhẹ chốt khóa, phát ra một tiếng "cạch" nhỏ.
"Cứ ở yên trong đó đi, lát nữa còn có màn trình diễn đặc biệt dành cho mày."
Thật ra, không chỉ riêng Lý Thao, mà trước đây cũng đã có nhiều người từng bị nhốt trong chiếc tủ này.
Một số kẻ bước vào tủ mà không bao giờ có cơ hội bước ra.
Tôi quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, rót cho mình một ly rượu vang.
Trò chơi vừa mới bắt đầu.
23
Tôi vào bếp, rửa một quả táo cho mình.
Cả ngày bận rộn, tôi chưa ăn gì nên cảm thấy hơi đói.
Nhưng cũng tốt, coi như là giảm cân vậy.
Với bộ đồ này, không giữ dáng sao được.
Dù sao thì cũng ăn tạm quả táo cho đỡ đói, vì lát nữa còn nhiều việc phải làm.
Tôi bật tivi và ngồi xuống ghế sofa.
Tivi vẫn phát chương trình về chăm sóc và trồng hoa.
Tôi thật sự rất thích xem chương trình này.
Không biết trong tủ quần áo, Li Tao có thấy buồn không.
Hay là tôi trêu đùa hắn một chút.
Chơi đùa với con mồi trong lòng bàn tay, quả thật là một niềm vui lớn trong đời.
Tôi cắn một miếng táo, nhai chậm rãi, vừa thưởng thức vị ngọt giòn, vừa suy nghĩ xem nên trêu đùa Lý Thạc thế nào.
Dù gì thì hắn cũng đang kẹt cứng trong tủ, đoán chừng chắc chắn rất căng thẳng.
"Hay là... cho hắn một chút ám thị?"
Tôi cười thầm, cầm điều khiển TV, chuyển sang một kênh khác - một bộ phim kinh dị có cảnh kẻ sát nhân truy đuổi con mồi.
Âm thanh từ TV vang lên:
“Đừng trốn nữa... tao biết mày đang ở trong đó.”
Tôi cố tình nhấn âm thanh to hơn một chút, rồi liếc nhìn về phía tủ quần áo.
24
Không có động tĩnh.
Nhịn giỏi đấy.
Tôi nhếch môi, tiếp tục cắn một miếng táo.
"Cứ từ từ, đêm còn dài..."
Tôi cười thầm.
“Vẫn chưa phát hiện ra sao?”
Thế thì càng thú vị.
Tôi tiếp tục dùng điện thoại của Chu Vĩ, nhắn lại một tin cho Lý Thao:
“Mày cứ bình tĩnh, đợi tao tìm cách.”
Tôi muốn xem thử hắn sẽ làm gì.
Từ tủ quần áo, vẫn không có tiếng động.
Tốt lắm.
Lúc đầu tôi chỉ định doạ Lý Thao một chút.
Không ngờ Lý Thjao ngay lập tức trả lời lại.
Anh ta bảo Chu Vĩ đến giúp anh ta giải quyết vấn đề.
Xem ra đến giờ Lý Thao vẫn chưa phát hiện thi thể của Chu Vĩ.
Cũng phải, trong tủ quần áo tối om, lại còn đầy quần áo, còn Chu Vĩ được tôi treo ở phía trong cùng.
Lý Thao cuống cuồng trốn vào tủ quần áo, nhất thời không phát hiện ra Chu Vĩ cũng ở đó, chuyện này cũng bình thường thôi.
Thật sự ngày càng thú vị.
Tôi giấu điện thoại bên cạnh, vừa ăn táo vừa tiếp tục nhắn tin cho Lý Thao dưới danh nghĩa của Chu Vĩ.
Lý Thao thậm chí còn gửi cho tôi một bức ảnh chụp lén góc nghiêng của tôi từ trong tủ quần áo.
Phải công nhận, tôi cũng khá ăn ảnh đấy chứ.
Tôi rất hài lòng với lớp trang điểm hôm nay, trong ảnh tôi trông thật xinh đẹp.
Chỉ là chỗ cằm có vẻ béo lên một vòng.
Xem ra thực sự phải chú ý giảm cân rồi.
Tôi nhìn quả táo trong tay, nghĩ một lát rồi quyết định thôi không ăn nữa, tí nữa vứt luôn cho rồi.
"Cũng khá biết chụp lén đấy."
Tôi nhếch môi, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú.
Lý Thao vẫn không biết mình đã sa vào bẫy.
Hắn còn đang đợi Chu Vĩ đến "cứu" hắn.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Sắp đến giờ rồi.
Triển khai kế hoạch thôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục.
Sau đó, tôi chậm rãi bước đến bên tủ quần áo...
Tôi tiếp tục nhắn tin cho Lý Thao.
Tôi trêu chọc hắn, hỏi có muốn “một mẻ hai món” hay không.
Nhưng Lý Thao chỉ lo nhờ Chu Vĩ giúp hắn thoát khỏi tình cảnh này, hoàn toàn không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Thôi vậy, tạm thời không trêu chọc hắn nữa.
Con mồi tiếp theo của tôi sắp đến rồi, tôi phải chuẩn bị trước đã.
Tôi vứt quả táo đi, đứng dậy đi đến tủ rượu, lấy ra hai chiếc ly và rót đầy rượu vang đỏ.
Tôi lặp lại chiêu cũ, lén đổ thuốc ngủ vào một trong hai chiếc ly.
Chiêu này tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Và lần nào cũng hiệu nghiệm.
Tôi đặt hai ly rượu lên bàn trà, sau đó nhìn đồng hồ.
Triệu Chí Quốc chắc cũng sắp đến rồi.
25
Khi kéo hắn vào nhà, tôi tiện tay dùng chìa khóa khóa trái cửa lại.
Tôi khoác tay Triệu Chí Quốc, dẫn hắn đến trước bàn.
Sau đó đưa ly rượu vang có pha thuốc ngủ cho hắn.
Triệu Chí Quốc uống cạn ly rượu, rồi lập tức giở trò với tôi.
Tên này cũng quá vội vàng rồi.
Tôi vừa đẩy vừa tránh, vất vả lắm mới kéo dài được thời gian đến khi thuốc phát huy tác dụng, khiến hắn ngất đi.
Tôi vào bếp, lôi ra một chiếc thùng nhựa lớn.
Tôi đặt thùng nhựa ở cuối giường, ngay trước cửa tủ quần áo.
Sau đó, tôi nhét Triệu Chí Quốc vào trong thùng, rồi lột sạch quần áo của hắn.
Tôi còn lấy ra cưa điện và dao làm bếp.
Rồi ngay trước mắt Lý Thao trong tủ quần áo, tôi phân xác Triệu Chí Quốc.
Tiếng cưa điện kêu vo vo khiến tôi tràn đầy hưng phấn.
Chất lỏng đỏ sẫm lẫn lộn trong thùng khiến tôi phấn khích tột độ.
…
Tôi cắt nhỏ thi thể, phân loại và cho vào từng túi nhựa.
Sau đó, từng túi một được đặt vào tủ đông ngoài ban công.
Chờ đến khi tôi xử lý xong hai con mồi còn lại,
Tôi có thể phân loại các phần thi thể vào hũ,
Rồi cho vào nước, chất lên men, chất xúc tác và các hợp chất khác.
Thế là xong.
26
Bây giờ, tôi phải bắt đầu xử lý con mồi trong tủ quần áo.
Không biết Lý Thao đã phản ứng thế nào sau khi chứng kiến buổi “giải phẫu” vừa rồi.
Tôi quyết định trêu đùa hắn thêm lần nữa.
Tôi lại dùng điện thoại của Chu Vĩ để nhắn tin cho hắn.
Lý Thao trả lời rất nhanh.
Hắn vẫn chưa phát hiện ra thi thể của Chu Vĩ.
Tên này cũng ngốc quá rồi.
Hắn hỏi Chu Vĩ đang ở đâu.
Tôi trả lời: “Đến rồi.”
Hắn lại hỏi: “Ở đâu?”
Tôi đáp: “Ngay trên đầu mày.”
Từ trong tủ quần áo, vang lên vài tiếng động.
Lúc này, hắn chắc đã sợ đến mức tè ra quần rồi nhỉ?
Tôi siết chặt chiếc cưa điện trong tay, chầm chậm tiến đến trước cửa tủ.
Tôi áp mắt vào khe cửa nhìn vào trong.
Khoảnh khắc này, ánh mắt tôi và Lý Thao cuối cùng cũng chạm nhau.
Tôi bật cưa điện, đưa lưỡi cưa xuyên qua khe cửa.
Lưỡi cưa cắm thẳng vào cơ thể Lý Thao.
Máu bắn tung tóe, từ trong tủ phát ra một tiếng rên đầy đau đớn.
Dưới đáy tủ, một dòng máu nhanh chóng tràn ra.
…
Tắt cưa điện, tôi mở chốt khóa trên cánh cửa tủ.
Tôi không thể chờ thêm nữa - tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng bên trong.
27
Lúc này, điện thoại trong túi tôi khẽ rung lên.
Tôi lấy ra xem - là tin nhắn gửi đến từ điện thoại của Chu Vĩ.
Tôi mở ra đọc, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Đến lượt mày rồi!”
Một cơn đau nhói đột ngột bùng lên nơi cổ họng!
Một con dao găm sắc bén từ khe cửa tủ lao ra, đâm xuyên vào cổ tôi!
Tôi nôn ra máu, cả người ngã vật xuống sàn.
Tầm mắt tôi mờ dần đi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy…
Cánh cửa tủ từ từ mở ra.
Một bóng người bước ra từ bên trong.
Hắn cầm dao găm trong tay phải, tay trái cầm điện thoại của Lý Thao.
Là… Chu Vĩ.
Cậu ta vẫn còn sống…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-cau-chuyen-kinh-di-nao-co-cu-plot-twist-than-thanh-khong&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận