Lần đầu gặp mặt, con dâu đang mang thai lập tức đưa ra quy định cho tôi:
"Mẹ tôi chưa bao giờ phải sống vất vả nên sau này, khi tôi ở cữ, bà phải đến chăm sóc tôi. Còn nữa, chúng tôi không cần thêm gì, mỗi tháng bà chỉ cần đưa cho chúng tôi 20 nghìn, coi như quỹ nuôi con."
"Nấu cơm thì nhớ đeo khẩu trang, đội mũ, ăn riêng với chúng tôi."
"Mấy bà mẹ chồng khác đều làm thế cả. Nếu bà không làm được thì sau này già, đừng trách chúng tôi không phụng dưỡng bà."
Con trai tôi hùa theo vợ: "Hay là mẹ đưa thẻ ngân hàng cho bọn con giữ luôn đi, như vậy khi nào cần cũng tiện rút tiền."
Bọn chúng tính toán rõ ràng tới mức ở nửa kia địa cầu còn nghe thấy.
Nhưng tiếng bạt tai của tôi vang còn to hơn.
1
Không ngờ lần đầu gặp con dâu Tống Hân, cô ta đã nôn nóng muốn cho tôi một đòn phủ đầu.
Tôi xòe tay ra: “Muốn tiền thì không có, muốn mạng, dùng mạng của hai đứa bay!”
Con trai Thời Mặc của tôi thấy tôi không đồng ý mấy yêu cầu vô lý của bọn nó, bắt đầu dùng lời nói để công kích tôi: “Mẹ thật ích kỷ, chẳng trách ngày xưa bố nhất quyết phải ly hôn với mẹ!”
Mấy câu công kích này không có bao nhiêu lực sát thương, tôi chẳng đau cũng chẳng ngứa gì.
Tôi và chồng cũ Thời Vĩ Dân đã ly hôn, khi ấy Thời Mặc được giao cho ông ta nuôi dưỡng.
Mười sáu năm trôi qua, hiển nhiên đứa con lớn “hiếu thảo” của tôi đã quên mất mẹ nó là người thế nào.
Vậy thì để tôi nhắc cho nó nhớ lại vậy.
Tôi khởi động cánh tay, ngay sau đó, một bạt tai giáng xuống mặt trái của nó: “Bọn tao ly hôn là do bố mày không biết xấu hổ, đi kiếm bồ nhí!”
Nó như bị dọa choáng, hay tay ôm mặt, vẻ mặt khó tin: “Bao nhiêu năm nay mẹ mặc kệ con, hiếm lắm con mới không chấp nhặt chuyện cũ để về thăm mẹ, vậy mà mẹ lại đánh con?”
Bốp!
Tôi lại cho nó thêm một bạt tai nữa, lần này là bên má phải: “Tuổi chưa lớn, sao não đã teo lại thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-d-u-ang-mang-thai-i-l-p-quy-t-c-v-i-t-i&chuong=1]
Mỗi lần mẹ muốn đến thăm mày, mày đều vì nịnh mẹ kế mà không chịu gặp mẹ. Hơn nữa, mẹ chưa từng thiếu một đồng tiền chu cấp nào cho mày.”
Nói xong, tôi vẫn chưa hả giận, lại vung tay tát thêm một cái vào đầu nó: “Mẹ là mẹ mày! Đánh mày thì sao hả!”
Ba cái tát đánh xuống, cuối cùng nó cũng có vẻ đã nhớ lại, thế là nó bèn quay sang Tống Hân, mặt mày ai oán: “Em thấy chưa, bà ta đúng là một mụ đàn bà chanh chua, trước đây bà ta cũng như thế đấy. Đừng nói bố không sống nổi với bà ta, ngay cả anh cũng chịu không nổi!”
Sau đó nó lại làm ra vẻ nạn nhân, trừng mắt oán độc nhìn tôi: “Vậy mẹ đã làm được gì cho con? Mẹ chẳng hỏi ý con mà sinh con ra trên đời này chịu khổ. Bao năm nay, con chưa từng hưởng trọn vẹn tình mẹ. Giờ con cho mẹ cơ hội bù đắp, thế mà mẹ lại có thái độ này?”
Cái thằng ngu này, lên mạng đọc được vài ba luận điểm kiểu “ảnh hưởng tiêu cực từ gia đình gốc”, “cha mẹ luôn nợ con cái”, chẳng biết gì mà cứ sử dụng lung tung.
Nhìn đứa con trai ruột của mình giờ cứ như một cái công tắc trắng đen rõ ràng, tôi tức đến run người.
Thế là tôi lao đến bên cạnh cửa sổ, mở tung cửa ra, chỉ xuống khoảng không bên dưới tầng thứ mười sáu: “À, đúng, đúng, lúc sinh mày, mẹ chưa xin phép mày, vậy thì mày nhảy xuống đi!”
2
Nó sợ hãi vội vã chạy đến đóng chặt cửa sổ.
Thấy vậy, ánh mắt Tống Hân đảo qua đảo lại, chẳng biết lại toan tính trò mèo gì.
Cô ta vỗ nhẹ lên tay Thời Mặc, rồi gượng cười nhìn tôi, dáng vẻ ngang ngược ban nãy cũng biến mất: “Mẹ, tuy mẹ và bố đã ly hôn nhưng dù gì máu mủ vẫn là máu mủ, Thời Mặc là con trai mẹ, còn đứa bé trong bụng con là cháu nội của mẹ, chuyện này không gì có thể thay đổi được.”
“Giờ con sắp sinh rồi, bà nội nhà người ta không bỏ bỏ tiền thì cũng bỏ sức. Mẹ cũng nên tỏ chút thành ý chứ?”
Tôi hừ lạnh, lấy điện thoại ra tra cứu: [Ông bà nội có nghĩa vụ phải chăm sóc cháu hay không?]
“Đây này, Bộ luật Dân sự quy định: ông bà chăm sóc cháu không thuộc nghĩa vụ pháp luật. Chỉ trong trường hợp bố mẹ cháu ch.ết hoặc mất năng lực giám hộ, ông bà mới có nghĩa vụ nuôi dưỡng cháu.”
Đọc xong điều luật, tôi lại bước đến trước cửa sổ, mở tung cửa ra lần nữa, nhìn chằm chằm Thời Mặc: “Hay là, mày vẫn nên nhảy xuống đi?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận