7
“Ồ, mày vẫn còn sống à?”
“Tao cứ tưởng mày ch.ết rồi nên chẳng ai quản lý thằng nhãi ranh Thời Mặc nữa chứ, dám nhân lúc tao không có ở đây tới quấy rối Mỹ Lan.”
Mẹ chồng tôi tuôn ra một tràng, mắng đến mức Thời Vĩ Dân không kịp phản bác.
Lúc này, giọng bên kia điện thoại bỗng thay đổi: “Mẹ à, chuyện này có chút hiểu lầm, mẹ đừng nghe lời một phía rồi trách cứ Vĩ Dân.”
Ô hô, thì ra là vị “đại thiện nhân” đã nhặt lấy tên chồng cũ thối nát của tôi!
Mẹ chồng tôi chẳng hề nể nang: “Con giáp thứ mười ba kia, mày không xứng nói chuyện với tao! Còn dám gọi tao là mẹ nữa thử xem?!”
Chửi xong, bà dứt khoát cúp máy, không cho bọn chúng cơ hội phản bác.
Tôi vội vỗ lưng bà cho hạ hỏa, trong lòng cũng có hơi lo lắng: “Nghe nói gần đây Thời Vĩ Dân đang thiếu tiền, Thời Mặc cũng chẳng khá khẩm gì. Chắc chắn bọn chúng đang nhắm vào mình. Mẹ có mắng thì cũng vô ích, chắc chắn chúng sẽ còn đến nữa.”
Bà cụ thản nhiên: “Mặc kệ chúng nó, tao mắng sướng miệng trước đã!”
Không ngờ, hôm sau lính cứu hỏa đã bất ngờ tới nhà máy vật tư y tế của tôi kiểm tra.
Có người tố cáo chúng tôi vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy.
May mà cán bộ an toàn tận tâm, ngày nào cũng kiểm tra kỹ lưỡng nên cuộc kiểm tra trôi qua êm thấm.
Ngay sau đó, cục thuế cũng nhận được đơn tố cáo.
Thực ra, nhà máy bắt đầu kiếm được tiền là từ sau dịch.
Thời điểm dịch bệnh nghiêm trọng nhất, toàn bộ khẩu trang sản xuất ra, tôi đều cung cấp miễn phí cho chính phủ.
Khi ấy cực kỳ khó khăn, tôi gần như đã bán sạch gia sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-d-u-ang-mang-thai-i-l-p-quy-t-c-v-i-t-i&chuong=4]
Mẹ chồng còn lấy cả tiền chôn cất của mình ra bù lỗ cũng như lo tiền lương cho công nhân.
Khi thật sự cạn kiệt, bà thậm chí còn đi vay Thời Vĩ Dân nhưng chỉ nhận về câu trả lời: “Đã thích làm Phật sống thì tự đi mà làm.”
May mắn là chúng tôi đã vượt qua.
Sau này, chính phủ cũng hỗ trợ chúng tôi rất nhiều, chúng tôi vừa được miễn thuế năm năm, còn có vài doanh nghiệp bạn bè chia đơn hàng cho chúng tôi làm.
Thế là nhà máy dần dần đi lên.
Chúng tôi không có lý do gì để trốn thuế hay vi phạm pháp luật cả.
Mấy trò bẩn thỉu này, chỉ bố con nhà họ Thời mới làm ra được.
Rõ ràng, bọn chúng đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Và rõ ràng, lần này hai bố con chúng đã tính sai.
8
Bố con nhà ấy thật có năng lực biến mọi chuyện trở nên rối ren.
Dù tôi và Thời Vĩ Dân đã chia tay nhưng Thời Mặc vẫn là con tôi. Chỉ cần nó coi tôi là mẹ, sao tôi lại không tận lực nâng đỡ nó?
Đáng tiếc, nó tự cho là khôn ngoan, một mực lấy lòng mẹ kế, lại kiêu căng ngạo mạn, tưởng rằng tôi sẽ mãi mãi đối tốt với nó.
Tôi là mẹ, chứ không phải kẻ ngu.
Tố cáo không thành, bọn họ yên ắng một thời gian.
Nhưng tôi đâu dễ dàng bỏ qua cho gia đình nhà sói ấy.
Tôi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, tố cáo ngược công ty của Thời Vĩ Dân vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy và thuế.
Theo hiểu biết của tôi, chắc chắn ông ta chẳng sạch sẽ gì.
Dù có điều tra ra hay không, chỉ cần khiến ông ta buồn nôn cũng đủ.
Sau đó, tôi gửi cho Thời Mặc một tin nhắn:
[Nếu phòng cháy chữa cháy và thuế vẫn chưa đủ, mẹ sẽ tiếp tục tố cáo công ty bọn mày không đóng bảo hiểm xã hội cho nhân viên.]
Hôm ấy, camera ngoài cửa hiển thị có người, quả nhiên Thời Mặc lại đến.
Sau lưng nó còn có Thời Vĩ Dân.
Bao năm không gặp, ông ta đã già đến mức tôi suýt nữa không nhận ra. Nhìn thoáng qua, tôi còn ngỡ Thời Mặc vác một ông già nào đó đến chống lưng.
Khi đó, tôi và mẹ chồng đang làm móng ngoài tiệm.
Tôi nói khỏi cần để ý, cứ để hai bố con nhà ấy đứng ngoài làm trò.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, bọn họ ngoài mặt nói đến để giảng hòa, thực chất là tới quấy rối và đòi tiền tôi.
Mẹ chồng tôi rút tay khỏi máy hơ móng rồi xách túi lên, kéo tôi đứng dậy: “Đi, về nhà, đúng lúc tao cũng có chuyện cần nói với chúng nó.”
Trong lòng tôi thoáng bất an.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận