Dưới sự giám sát của các tộc lão, Sở Nguyệt không chỉ bị cấm túc trong cung, mà ngay cả đất phong cũng bị thu hồi, chỉ còn lại cái danh công chúa suông.
Một công chúa không có đất phong và bổng lộc, còn không bằng một huyện chủ thấp kém nhất.
Chưa nói đến việc Sở Nguyệt giận dữ thế nào, ngay cả Trương gia cũng không cam tâm.
Trương gia đã sớm suy tàn, hoàng hậu lại qua đời sớm, nay họ chỉ có thể dựa vào Sở Nguyệt, đích trưởng nữ của hoàng đế.
Thế là phụ tử Trương gia liên tiếp dâng tấu, mượn cớ Trương lão phu nhân bệnh nặng để giải cấm túc cho Sở Nguyệt.
Phụ hoàng từ nhỏ đã yêu thương sủng ái Sở Nguyệt, đối với chuyện này cũng chỉ nhắm mắt cho qua.
Trương gia tính toán tìm cho Sở Nguyệt một vị phu quân có địa vị cao quý, để tăng thêm cơ hội đoạt ngôi vị.
Nhìn khắp triều đình, lựa chọn tốt nhất chính là Trấn Bắc vương Triệu Tranh.
Người đời đều biết, Trấn Bắc vương nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, chỉ cần phất tay là có thể lật đổ triều đại.
Ta biết, phụ hoàng ngầm đồng ý với cách làm của Trương gia.
Nếu không, người đã không chọn thời điểm này để triệu Triệu Tranh hồi kinh.
4
Thế nhưng, Sở Nguyệt lại ái mộ những thư sinh bạch y phiêu dật, đối với tướng quân thô kệch như Trấn Bắc vương lại vô cùng ghét bỏ.
Trong mắt ta lóe lên một tia mỉa mai, tấm lòng từ ái của phụ hoàng dành cho Sở Nguyệt, thật đáng tiếc thay!
Ngày Trấn Bắc vương khải hoàn hồi kinh, kinh thành người người đổ ra đường nghênh đón.
Ta đứng trên tường thành, nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đợi đến khi Trấn Bắc vương đi qua cổng thành, ta cố ý chọc giận Sở Nguyệt, khiến nàng ta đẩy ta xuống tường thành.
Gió rít bên tai, ta nhắm chặt mắt.
Ta lớn lên giống mẫu thân, có nét đẹp trời phú, eo thon liễu yếu, dáng người mềm mại uyển chuyển.
Xét về quyền thế, sự sủng ái của phụ hoàng ta đều không bằng Sở Nguyệt, thứ duy nhất ta hơn được nàng ta, chính là dáng vẻ này.
Cho nên nó nghiễm nhiên trở thành công cụ trả thù duy nhất của ta.
Ta đánh cược cả mạng sống, cược rằng Trấn Bắc vương Triệu Tranh sẽ cứu ta.
Nếu ta đoán đúng, thì mục tiêu trả thù của ta sẽ tiến gần thêm một bước, ta sẽ dốc hết sức để hắn phục vụ ta.
Nếu ta thua cược, ta cũng không trách ai, chẳng qua chỉ là ngã thành một vũng bùn nhơ nhớp mà thôi, ta cam tâm tình nguyện, chỉ tiếc là không thể báo thù cho mẫu thân.
May mắn thay, ta đã đoán đúng, đôi cánh tay rắn chắc như cột sắt kia đã đỡ lấy ta.
Ta run rẩy mở mắt, nhìn thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ kia, vội vàng đẩy hắn ra.
Nhưng chân ta mềm nhũn ngã vào lòng hắn, khi đứng dậy mặt ta đỏ bừng, thoáng thấy trong mắt hắn lóe lên một vài cảm xúc.
Ta mím môi: "Đa tạ vương gia đã cứu mạng!"
Ánh mắt Triệu Tranh khẽ dao động, nhẹ "ừ" một tiếng hỏi: "Đi được không?"
Đúng lúc này, Tử Tô dẫn theo cung nhân vội vã chạy tới, lo lắng vây quanh ta hỏi han đủ điều.
Ta khẽ cúi người cáo từ, ngẩng đầu lên lại thấy trong mắt Triệu Tranh thoáng chút thất vọng.
Ta khẽ cụp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, con cá đã bắt đầu cắn câu rồi.
Trên Kim Loan Điện, ánh mắt phụ hoàng nhìn Triệu Tranh vô cùng nồng nhiệt.
“Trấn Bắc vương quả là cột trụ của Đại Sở, có khanh ở đây, trẫm còn lo gì Đại Sở không hưng thịnh!”
Triệu Tranh mặt không đổi sắc, tiến lên một bước hành lễ tạ ơn.
Phụ hoàng lại hứng chí đề nghị ban hôn công chúa Sở Nguyệt.
Triệu Tranh nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén chuyển về phía Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, trước mặt văn võ bá quan mắng chửi Triệu Tranh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt của các quan lại trong triều đều đổ dồn về phía Sở Nguyệt.
Mặt phụ hoàng đen lại, không ngờ Sở Nguyệt lại thất thố đến như vậy.
Triệu Tranh cau mày thật sâu: "Ngươi rất ồn ào, ta không thích ngươi, người vừa xấu vừa độc ác, đẩy tiểu công chúa xuống thành lầu..."
Ta cố nén cười, ta biết trong lời đồn Triệu Tranh là người thẳng thắn, nhưng không ngờ hắn lại thẳng đến vậy, không cần ta phải tìm cách khác để xúi giục ngự sử nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-u-b-i&chuong=4]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận