Ta thấy thời cơ đã đến, giơ roi ngựa lên dùng hết sức quất mạnh về phía sau, vừa vặn trúng vào tay nàng ta đang rụt lại.
Không chỉ vậy, đầu roi ngựa còn thuận thế quật vào mặt nàng ta.
Sở Nguyệt theo bản năng buông roi ngựa ôm mặt kêu thét, biến cố xảy ra trong chớp mắt.
Nàng ta rơi thẳng xuống ngựa, còn bị kéo lê một đoạn, người đầy máu.
Ngựa của ta bị kích động, bất ngờ lao ra khỏi trường đua.
Ta kinh hãi nhìn xung quanh, chạm phải ánh mắt lo lắng của Triệu Tranh: "Vương gia, cứu ta!"
Triệu Tranh khẽ nhón chân, nhanh chóng lao về phía này, chỉ trong chốc lát đã lên lưng ngựa.
Thân hình cường tráng nóng bỏng của nam nhân áp sát sau lưng ta, ta theo bản năng khẽ nhúc nhích.
Triệu Tranh thân hình cứng đờ, ngựa điên cuồng lao vào rừng rậm.
Trong rừng tên ngắn bay tới tấp, Triệu Tranh ánh mắt lạnh lẽo, ôm ta lăn xuống đất, rút kiếm ra chống đỡ.
Không hổ là Lang vương chinh chiến sa trường, chỉ trong chốc lát bọn sát thủ đã không còn động tĩnh.
Lúc này, một mũi tên lạnh lẽo lao thẳng về phía sau lưng Triệu Tranh, mũi tên xuyên qua bụng dưới của hắn, Triệu Tranh khẽ nhíu mày, kiếm trong tay vung về phía trước, giải quyết tên sát thủ cuối cùng.
Nơi hoang vu không có thái y, may mắn Triệu Tranh mang theo thuốc trị thương đặc chế của quân y.
Thường nói thuốc càng tốt, vết thương càng đau.
Không có ma phí tán, ngay cả một người sắt đá từng trải chinh chiến như Triệu Tranh dùng thuốc này cũng đau đến toát mồ hôi.
Ta luống cuống ôm chặt Triệu Tranh, trong mắt đầy vẻ áy náy và xót xa, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
"Xin lỗi, Triệu Tranh, là ta liên lụy ngươi, mới khiến ngươi bị thương nặng như vậy..."
Triệu Tranh khó khăn hít một hơi, cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt, trong mắt đầy vẻ chân thành và quan tâm.
"Thần chinh chiến nhiều năm, da thịt đã sớm chai sạn rồi, công chúa không cần lo lắng, chỉ cần người không bị thương là tốt rồi..."
Ta theo bản năng dời mắt đi, không dám nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn.
Ta vốn không phải là người tốt, ngay từ đầu ta đã quyết tâm kéo Triệu Tranh vào cuộc.
Trước khi báo thù cho mẫu thân, hắn chỉ có thể là công cụ trả thù của ta, là bàn đạp để ta thay thế phụ hoàng.
Sau lưng Sở Nguyệt có Trương gia, có phụ hoàng, còn sau lưng ta thì chẳng có gì cả.
Nói một câu khó nghe, dù ta có bị những thích khách này giết chết ngay bây giờ, phơi thây ngoài đồng hoang, cũng chẳng ai truy cứu cho ta.
Một công chúa không quyền không thế chết đi, còn lâu mới có ảnh hưởng lớn bằng việc một chủ tướng nắm giữ tám mươi vạn quân bị thương.
6
Đúng như ta liệu đoán, trên Kim Loan Điện, Triệu Tranh mang theo vết thương dữ tợn dâng lên mũi tên ngắn kia và ám hiệu có gia huy của Trương gia.
Sở Nguyệt vốn hận ta thấu xương lập tức tái mặt, phụ tử Trương gia cũng sợ hãi đến run rẩy cả người.
Người đời coi trọng gia huy của gia tộc, mũi tên ngắn và ám hiệu trong tay Triệu Tranh, đủ để chứng minh là do người Trương gia gây ra.
Các võ tướng trong triều đều quỳ xuống đất, đồng thanh tâu xin phụ hoàng nghiêm trị Sở Nguyệt và Trương gia, tấu chương bay đến tấp nập.
Phụ hoàng ngồi trên cao, ánh mắt âm u quét xuống phía dưới, các quan lại xin cho Triệu Tranh gần như chiếm hơn nửa triều thần.
Chuyện này liên quan đến Trấn Bắc vương nắm giữ tám mươi vạn quân, hơn nữa dưới trướng đều là những kẻ chỉ trung thành với chủ tướng, nếu người xử lý không khéo, các võ tướng biên quan có lẽ sẽ kéo quân đến tận Kim Loan Điện.
Cho nên dù người muốn bảo vệ Sở Nguyệt cũng không được, nhưng nếu Trương gia sụp đổ, thế lực ủng hộ Sở Nguyệt lại càng ít đi một phần, người do dự không quyết.
Triệu Tranh có một thuộc hạ tên Tiêu Viễn, tính tình rất nóng nảy, ngẩng đầu nhìn thẳng lên trên, giọng nói vang vọng như chuông khánh.
“Hoàng thượng đến giờ vẫn không muốn xử lý Đại công chúa và Trương gia, chẳng lẽ phía sau còn có kẻ chủ mưu khác?”
Giọng điệu mạnh mẽ, chỉ thiếu điều hỏi thẳng hoàng đế có phải chính người ra tay hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-u-b-i&chuong=6]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận