Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LÀM VỠ LỌ NƯỚC HOA RỒI BỊ CHÉM 3.588 TỆ

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-08-14 00:49:03
Lý Hiểu Hồng cười lạnh: “Thì sao nào?! Có gan thì đừng nhận tiền của bọn tôi! Đồ giả nhân giả nghĩa! Hứ!”
Tôi lấy phong bì ra, đếm kỹ, có 50.000 tệ. Xem ra mấy năm nay ba người này chắc đã tham không ít.
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ về xử lý.”
Nói xong, tôi giả vờ tỏ vẻ hài lòng, đứng dậy định rời đi.
Lý Hiểu Lệ cũng nở nụ cười vừa ý: “Vậy chúng tôi chờ tin tốt của cô!”
Nhưng Lý Hiểu Hồng bất ngờ nói: “Không được!”
Cô ta ấn mạnh vai tôi, ép tôi ngồi xuống ghế: “Nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng! Trước đây cô không chỉ ỷ vào thân phận kiểm toán mà sỉ nhục tôi mà còn tống tôi vào đồn công an! Hiếm lắm mới bắt được cô riêng ra như hôm nay, sao tôi có thể dễ dàng tha cho cô được chứ?!”
Lý Hiểu Hồng liếc mắt ra hiệu cho Lý Tuyết Phong. Gã lập tức giơ cao cây gậy gỗ trong tay, vẻ mặt dữ tợn tiến về phía tôi.
“Dừng lại! Các người còn chưa đủ à?!” Lý Hiểu Lệ bước lên định cản nhưng bị Lý Hiểu Hồng tát ngã xuống đất.
“Tránh ra! Mày còn tưởng mình là cửa hàng trưởng chắc?! Ban đầu tao định hợp tác với mày để trả lại nỗi nhục trước kia, ai ngờ mày lại nhu nhược như vậy! Đến lúc quan trọng vẫn phải tao ra tay!”
“Anh, mau trói nó lại, rồi chúng ta tát cho nó thật mạnh!”
Ánh mắt Lý Hiểu Hồng nhìn tôi như tẩm độc, tựa như muốn nuốt chửng tôi: “Con mẹ nó! Hôm nay tao nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi nỗi nhục trước kia!”
Da đầu tôi lập tức tê rần, vội vàng hét to ra ngoài: “Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”
Lý Tuyết Phong khựng lại một thoáng, cây gậy đập thẳng xuống ghế, khiến chiếc ghế vỡ tung.
Tôi lập tức lách sang một bên bỏ chạy, tiện tay nhặt mảnh gỗ dưới đất ném về phía Lý Tuyết Phong và Lý Hiểu Hồng.
Tiếc là mảnh gỗ chỉ trúng cánh tay gã. Lý Tuyết Phong nhìn tôi, ánh mắt rực lên vẻ hung ác: “Con đàn bà thối, dám đánh tao?! Mày tìm chết à?!”
Gã lại giơ gậy lên định đánh, tôi hoảng loạn chạy trốn, cố cầm cự đến khi vệ sĩ bên ngoài phá cửa xông vào bảo vệ tôi, đồng thời cảnh sát kịp tới.
Bên cạnh, Lý Hiểu Hồng hò hét: “Anh! Giở hết bản lĩnh ra! Đánh nó thật mạnh cho em!”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, tôi bỗng nhớ ra, trước đây ở nhà, tôi từng chạm mặt Lý Tuyết Phong một lần.
Tôi chộp ngay chiếc ghế bên cạnh chặn cú đánh từ cây gậy gỗ, rồi gầm lên: “Lý Tuyết Phong! Mở to mắt ra mà nhìn kỹ xem tôi là ai?!”
11
Lý Tuyết Phong quả nhiên dừng tay.
Lý Hiểu Hồng bĩu môi, cúi xuống nhặt một cây gậy gỗ rồi lao về phía tôi.
“Anh à, chẳng lẽ vì thấy nó xinh nên anh không nỡ xuống tay sao?!”
Tôi lập tức nhắc: “Một năm trước, ở biệt thự ven hồ!”
“Một năm trước… biệt thự ven hồ…?” Lý Tuyết Phong cuối cùng cũng nhớ ra, kinh hãi thốt lên:
“Cô là đại tiểu thư của Tập đoàn Lâm thị?!!”
Gã vội vàng buông cây gậy, chắp tay cầu xin: “Xin lỗi… tiểu thư, tôi không cố ý! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mong cô rộng lượng tha cho chúng tôi, được không?!”
Lý Hiểu Hồng lại tức tối lườm gã: “Không phải chứ, anh thật sự để ý tới nó rồi à?!”
Ngay sau đó, Lý Tuyết Phong quay đầu, tát thẳng một cái trời giáng vào mặt cô ta.
“Câm miệng! Mày dám xúi tao đi đánh đại tiểu thư của Tập đoàn Lâm thị?! Mày chán sống chứ tao thì còn muốn sống thêm mấy năm nữa! Ngậm cái miệng thúi lại!”
Lý Hiểu Hồng ôm mặt, giọng đã mang theo tiếng nấc: “Anh… anh sợ nó thật sao?! Anh đang đùa em phải không?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-v-l-n-c-hoa-r-i-b-ch-m-3-588-t&chuong=10]

Em thấy anh là mê sắc đẹp rồi!”
Lý Tuyết Phong lại giáng thêm mấy cái tát nữa: “Câm cái miệng thối lại! Đừng ở đây ăn nói bậy bạ!”
Lý Hiểu Hồng hét lên một tiếng, đẩy mạnh Lý Tuyết Phong rồi lao thẳng về phía tôi: “Anh còn là anh trai gì nữa! Đi đánh người ngoài mà bỏ mặc em gái mình! Con tiện nhân! Anh không đánh thì để em đánh!”
Thấy vậy, Lý Tuyết Phong hoảng hốt đến run rẩy, nào dám để cô ta chạm vào tôi. Gã lập tức tóm tóc Lý Hiểu Hồng, lôi ngược lại, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau điên cuồng.
Lý Hiểu Lệ thấy vậy liền bước lên can ngăn, nhưng lại bị Lý Hiểu Hồng trong cơn giận dữ tát một cái nảy lửa vào mặt, thế là cô ta cũng nhập cuộc.
Đúng lúc ba người họ đánh nhau kịch liệt, vệ sĩ bên ngoài đã cạy cửa xông vào.
Ngay sau đó là cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án.
Nhìn cảnh hỗn loạn trong sảnh nhà trọ, tất cả mọi người đều sững sờ, chết trân tại chỗ.
12
Cảnh sát đưa chúng tôi về đồn để lấy lời khai.
Tôi giao lại phong bì và kể hết toàn bộ sự việc.
Rồi trong lúc tiện tay, tôi gỡ mái tóc giả đang đội trên đầu xuống. Bên trong lớp tóc giả, nổi bật là một chiếc camera siêu nhỏ đang nhấp nháy ánh đỏ yếu ớt.
Ba người Lý Tuyết Phong vừa bị tách riêng ra, ban đầu còn nhất mực chối cãi những gì tôi nói. Nhưng khi thấy tôi lấy camera ra, bọn họ lập tức phá vỡ phòng tuyến tâm lý.
Chúng chỉ tay vào mặt tôi chửi rủa om sòm nhưng ngay lập tức bị cảnh sát nghiêm khắc ngăn lại.
Tôi ngồi trên ghế, uống cốc nước nóng mà cảnh sát đưa, chỉ khẽ cười, không nói gì.
Rất nhanh sau đó, người tôi đã sắp xếp từ trước mang toàn bộ bằng chứng chuẩn bị sẵn đến. Tôi trao chúng cho cảnh sát.
“Tôi muốn báo án khởi tố, Lý Tuyết Phong lợi dụng chức vụ đưa Lý Hiểu Hồng và Lý Hiểu Lệ vào cửa hàng xa xỉ thuộc Tập đoàn Lâm thị, ba người cùng làm sổ sách hai hệ thống, không chỉ trốn thuế, lậu thuế, mà còn tham ô công quỹ!”
Bằng chứng đã trong tay, phòng pháp chế của Tập đoàn Lâm thị cũng chẳng phải hạng xoàng.
Tôi chỉ cần mở màn, còn lại mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết trọn vẹn.
13
Một tháng sau, Lý Tuyết Phong cùng Lý Hiểu Hồng và Lý Hiểu Lệ đều bị kết án.
Bọn chúng không chỉ phải bổ sung khoản thuế còn thiếu mà còn phải bồi thường số công quỹ đã tham ô. Đồng thời, cả ba còn phải đối mặt với cảnh ngồi tù.
Trừ bỏ được ba con sâu mọt, toàn bộ nhân viên cửa hàng nước hoa đều được thay mới.
Một lần nữa cùng bạn thân ăn mặc giản dị bước vào dạo chơi, chúng tôi nhận được sự phục vụ nhiệt tình từ các cô nhân viên quầy.
Cùng lúc đó, trong tù, Lý Tuyết Phong và hai người kia không ngừng yêu cầu gặp tôi nhưng tôi đều thẳng thừng từ chối.
Bọn chúng đã không còn đủ sức tạo ra sóng gió, tôi tự nhiên chẳng cần để tâm.
Chuyện này kết thúc, năng lực của tôi được ba và cấp cao trong tập đoàn công nhận, đồng thời cho tôi thăng chức, tăng lương.
Tuy chức vụ mới vẫn ở tầng cơ sở, nhưng với tôi, từng bước vững chắc, tích lũy đủ kinh nghiệm và năng lực, mới có thể an toàn tiến lên đỉnh cao, cùng em trai cạnh tranh vị trí trong Tập đoàn Lâm thị.
Dù vậy, để ăn mừng việc mình được thăng chức, tăng lương, tôi vẫn hẹn bạn thân đi mua sắm. Chúng tôi lại đến chính cửa hàng lần trước, mua một lọ nước hoa cùng loại với lọ tôi đã làm vỡ hôm đó.
Thanh toán xong bước ra cửa, ánh nắng vừa đẹp.
Giống như con đường rực rỡ ánh dương mà tôi sắp bước đi.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận