8
Chưa đầy vài ngày sau, Lý Tuyết Phong và hai con ả kia đã được thả ra.
Lý Hiểu Hồng cũng gửi tin nhắn cho tôi.
Cô ta nói sau khi bọn họ ra ngoài thì phát hiện chuyện hôm đó đã bị phơi bày, khiến cả ba không chỉ bị công ty sa thải mà danh tiếng còn tan nát, hiện giờ đang ở trong tình cảnh ai thấy cũng muốn đánh.
Vì vậy, bọn họ muốn hẹn tôi gặp riêng để bày tỏ chút xin lỗi, đồng thời tặng tôi một chút “tấm lòng”.
Mấy lần trước bọn họ nhắn, tôi đều hoặc là làm ngơ hoặc đáp lại rằng mình không hứng thú.
Mãi đến khi cảm thấy bọn họ sắp chịu hết nổi, tôi mới đồng ý.
Tuy miệng đáp lời rất dứt khoát nhưng vì sự an toàn của bản thân, tôi vẫn gọi mấy vệ sĩ, bảo họ mai phục sẵn quanh nhà trọ mà chúng tôi hẹn gặp.
Chỉ cần có gì bất thường, họ sẽ lập tức xông vào bảo vệ tôi rồi báo cảnh sát.
Đến giờ hẹn, tôi đúng hẹn có mặt tại địa điểm.
Trong nhà trọ trống trơn, Lý Tuyết Phong bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi, trong tay lăm lăm một cây gậy gỗ to tướng.
“Yo, quý khách của chúng ta tới rồi đây!”
Lý Hiểu Lệ vội vàng ló ra từ sau lưng gã, trên tay cầm theo máy dò soát một lượt trên người tôi.
“Yo, biết khôn ra rồi à?!”
Tôi phối hợp, lấy hết điện thoại, máy ghi âm và các thiết bị điện tử khác ra, đặt sang chiếc tủ bên cạnh.
Cùng lúc đó, cửa chính nhà trọ “rầm” một tiếng đóng sập lại, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Con tiện nhân này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-v-l-n-c-hoa-r-i-b-ch-m-3-588-t&chuong=8]
Lần này tao xem mày còn làm càn kiểu gì được nữa!”
9
Lời Lý Hiểu Hồng vừa dứt, cô ta đã vung tay định tát tôi.
Tôi nghiêng người, nhanh nhẹn né sang một bên.
“Chỉ với chút bản lĩnh đó mà cũng đòi đánh tôi?!” Tôi lườm cô ta một cái rõ dài.
Lý Hiểu Hồng lập tức bị chọc giận, kéo tay Lý Tuyết Phong: “Anh Lý! Đánh nó cho tôi! Đánh thật mạnh vào!”
Lý Tuyết Phong với vẻ hung hãn giơ cây gậy gỗ định xuống tay nhưng lại bị Lý Hiểu Lệ bước lên chặn lại.
“Anh Lý, đừng nóng! Hôm nay còn chuyện chính cần làm!”
Tôi ung dung tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, ngả người vào lưng ghế, thong thả mở miệng: “Nói thẳng đi!”
Thấy trên người tôi không có thiết bị điện tử, Lý Hiểu Lệ cũng không cần giả bộ nữa.
“Chuyện ở khách sạn suối nước nóng là do cô phơi bày đúng không?!”
Tôi nhướng mày, gật đầu, chẳng hề bất ngờ khi bọn họ đoán ra.
Lý Hiểu Lệ tiếp tục nói: “Vì chuyện đó, công ty đã sa thải cả ba chúng tôi, còn kiện đòi bồi thường tổn thất danh dự nữa!”
“Chúng tôi vừa mất việc vừa phải bồi tiền, tất cả đều là do vụ này mà ra!”
“Cô Lâm à, thực ra ai cũng chỉ là người đi làm thuê kiếm sống thôi, hà tất phải làm khó nhau?”
“Một chút tấm lòng, coi như chúng ta kết bạn, thế nào?!”
Vừa nói, cô ta vừa nhét một phong bì dày cộp vào túi áo khoác của tôi.
“Vậy cô muốn tôi làm gì?!” Tôi hỏi.
Lý Hiểu Lệ đáp: “Rất đơn giản, cô quay một đoạn video phối hợp với chúng tôi để làm rõ.”
“Chỉ cần nói là bốn chúng ta vốn là bạn bè rất thân, hôm đó chỉ vì một trò đùa nhỏ mà cãi nhau nên mới ầm ĩ như vậy.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng nhận hết lỗi về mình, cô sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì mấy, lại còn kiếm được một khoản thù lao kha khá. Chuyện đôi bên cùng có lợi thế này, đâu phải lúc nào cũng gặp được!”
Lý Hiểu Hồng lại không nhịn được xen vào: “Không được, em gái à!”
“Con nhỏ này xảo quyệt lắm, nhỡ đâu cô ta nhận tiền mà không làm, lại còn trở mặt vu oan cho chúng ta thì sao?!”
“Theo chị, đã ba đánh một ở đây thì chi bằng bắt nó lại, đánh cho một trận tơi bời rồi lột sạch, quay vài tấm ảnh và video. Có những thứ này trong tay, còn sợ nó không ngoan ngoãn nghe lời sao?!”
Lý Hiểu Lệ không đồng tình: “Chỉ là kiếm tiền thôi, đâu cần làm phức tạp như vậy!”
Có vẻ mấy người này bề ngoài thì chung mục tiêu, nhưng thực ra suy nghĩ lại chẳng giống nhau.
Tiếp đó, Lý Hiểu Lệ hạ giọng nói với Lý Hiểu Hồng: “Đừng sinh chuyện nữa, bây giờ tìm cách xoay chuyển danh tiếng của ba chúng ta, giữ được việc mới là quan trọng nhất!”
10
Tôi lên tiếng nói với Lý Hiểu Lệ: “Hợp tác quan trọng nhất là phải thẳng thắn. Tôi cũng không vòng vo với các người nữa!”
“Ba người các người chắc là anh em ruột đúng không?”
“Lý Tuyết Phong là anh cả, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm ở Tập đoàn Lâm thị. Khi leo được đến chức trưởng phòng nhân sự, gã liền đưa hai người còn lại vào công ty.”
“Hai người các người dựa vào Lý Tuyết Phong, chắc đã tham ô không ít tiền hàng nhỉ? Số tiền đó ba người chia đều nhau, tôi nói đúng chứ?!”
“Giờ các người lo sợ bị sa thải là vì nếu mất việc thì chuyện tham ô tiền hàng sẽ không thể giấu nổi nữa. Đến lúc đó không chỉ phải bồi thường một khoản khổng lồ mà còn phải đối mặt với tù tội!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận