Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MƯA AXIT TẬN THẾ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:23:25
9
Thậm chí trước khi gõ cửa, bà ta còn cố tình cởi bớt nút áo.
Bà ta dựa vào khung cửa, làm bộ nũng nịu: "Anh Trương à, nhà tôi hết đồ ăn rồi..." Bà ta đưa ánh mắt đầy ngụ ý, giọng điệu lả lơi: "Hay cho tôi mượn ít nữa nhé?"
Ánh mắt của bố tôi sáng lên như có lửa, ông ta tham lam không ngừng đảo qua đảo lại trên thân hình đầy đặn của bà ta.
"Vào đi."
Bà cô lập tức vui mừng, nghĩ rằng việc này chắc chắn sẽ suôn sẻ, vội vàng bước vào nhà.
Nhưng bà ta hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đáng sợ, đỏ ngầu như máu của bố tôi.
Khi bố kéo bà ta vào phòng, bà cô vẫn còn cười duyên, buông mấy lời nũng nịu "Ghét thật đấy," mà chẳng hề nhận ra điều bất thường.
Camera không ghi lại được cảnh trong phòng ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau, âm thanh giãy giụa kinh hoàng của người phụ nữ vang lên từ trong đó.
Một phút sau, mọi thứ trở nên im lặng như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, con dao bếp trắng lúc được mang vào, khi quay ra đã nhuốm đầy máu đỏ.
Thằng em trai cầm lấy con dao, chậm rãi lau sạch từng vệt máu bằng giấy ăn.
"Bố, bố quả là thông minh, tối qua còn để ý thấy hàng xóm cũng làm chuyện này. Dù sao thì pháp luật không thể xử lý hết tất cả, sống sót mới là điều quan trọng nhất. Mợ đã được bố giúp đỡ bao năm qua, giờ cuối cùng cũng coi như báo đáp được chút ít."
"Trên TV nói rằng còn phải hai tháng nữa mới hết mưa. Con tính rồi, cộng với đồ ăn giấu được và... cái này nữa, bố con mình chắc chắn sẽ sống sót."
"Chỉ tiếc mẹ con... lãng phí quá. Mụ già đó, cuối cùng đến chết cũng chẳng làm được gì cho con trai mình."
Nghe so sánh đó, bố tôi sung sướng, nét mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Ông ta cười lớn, đưa tay vỗ vai thằng em tôi: "Thằng ranh này, con còn phải học hỏi thêm nhiều!"
Nói rồi, ông ta vung tay: "Đi thôi, xử lý nào."
Hai người vừa ăn vừa uống, ngay cả một giọt nước mì cũng không chừa lại. Sau đó, họ trở về phòng.
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng tắt camera.
Ngay lúc đó, dạ dày tôi quặn lên dữ dội, cảm giác buồn nôn dâng trào, thức ăn vừa nuốt vào giờ như muốn trào ngược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-a-axit-t-n-th&chuong=8]

Phải uống liên tiếp mấy ngụm nước, tôi mới tạm thời kìm nén được.
Tôi chắp tay, thầm cầu nguyện cho những sinh linh vô tội đã bị mất đi trong thảm họa này.
Hư Hư dường như cũng cảm nhận được nỗi đau buồn của tôi, tiến đến liếm nhẹ tay tôi.
Tôi ôm lấy nó, may mắn vì có nó bên cạnh. Nếu không, giữa thế giới hoang tàn và cô độc này, cho dù không chết thì tôi cũng phát điên.
Nhưng hai bố con nhà họ Trương, loại cặn bã máu lạnh và vô nhân tính này, sống sót không phải là kết thúc mà tôi dành cho bọn này.
Hồi tưởng lại lớp đất nứt nẻ và nền nhà bị axit ăn mòn đến biến dạng trong thoáng chốc, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

10
Tôi biết, ngày đó sắp đến rồi.
Chờ xem, sự kinh hoàng của thảm họa này còn vượt xa những gì mà chúng ta tưởng tượng.
Đêm khuya, trong lúc thức dậy, từ chiếc điện thoại để chế độ bật âm thanh, tôi nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của thằng em trai: "Bố, bố có nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ không?"
Bố tôi hất tay nó ra, trở mình khó chịu: "Đâu có, mày nghe nhầm thôi..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ lớn rung chuyển mặt đất vang lên. Trước khi kịp phản ứng, bố và em trai tôi đã bị bất ngờ đánh gục.
Cả hai bị ngôi nhà đổ sập đè lên!
Bé mèo Hư Hư đang ngủ cũng giật mình, cảnh giác nhìn quanh. Tôi trấn an nó, rồi cầm điện thoại lên, cố tìm kiếm chút ánh sáng.
Đúng như tôi đoán, ngôi nhà cấp C đã sụp đổ hoàn toàn, toàn bộ hệ thống camera cũng tắt ngúm.
Cuối cùng, báo ứng dành cho bố con nhà họ Trương cũng đã đến!
Dù camera không còn hình ảnh, nhưng âm thanh vẫn truyền lại rõ ràng.
Bố con nhà đó kêu gào thảm thiết, đặc biệt là bố tôi, ông ta thậm chí chưa kịp rời khỏi giường đã bị bê tông cốt thép đè chặt, không thể nhúc nhích.
Nỗi đau đớn khiến ông ta nổi giận, hét lớn: "Mau gọi điện cho chị mày, bảo nó đến cứu chúng ta!"
Nghe vậy, tôi "tốt bụng" mở chặn số của họ.
Ngay lập tức, giọng nói ầm ĩ của thằng em tôi vang lên: "Chị, nhà xảy ra chuyện rồi! Nhà mình sập, chị mau tới cứu em với!"
Tôi giả vờ ngạc nhiên: "À, thật sao?!"
Kiếp trước, nhờ vào những vật liệu gia cố và lớp chống thấm, chống ăn mòn, ngôi nhà tôi xây dựng hoàn toàn không hề hấn gì, ngay cả khi những ngôi nhà xung quanh đều đã sập đổ.

Bình Luận

0 Thảo luận