Thế nhưng, cả gia đình họ lại chẳng hề cảm kích. Ngược lại, khi tôi bám trên cột điện cầu cứu, họ lạnh lùng đứng nhìn.
Bố tôi nói: "Đây là số phận của con ranh này rồi, không làm gì khác được."
Mẹ tôi thì bảo: "Chết cũng tốt, đỡ phải ngày nào cũng giả vờ thích nó. Ai mà thích nổi cái thứ ăn hại đó chứ?"
Còn em trai tôi nói: "Đáng lẽ phải chết lâu rồi! Thi đỗ đại học, kiếm tiền nhiều thì sao chứ, suốt ngày làm lu mờ tôi. Để giờ chẳng ai trong họ hàng còn nói tôi không bằng cái thứ ăn bám này nữa."
Họ nói đó là số mệnh ư? Tôi thì không tin! Tôi chỉ tin vào con người có thể thay đổi số phận bằng chính tay mình.
Kiếp này, tôi đã yêu cầu công ty xây dựng cạo bỏ hết lớp sơn phủ và các lớp kim loại bảo vệ. Mọi thứ phải trở về như cũ, nếu không, tôi sẽ không thanh toán đồng nào.
Vừa lấy được tiền, vừa thu hồi được các vật liệu đắt đỏ, họ không có lý do gì từ chối.
Xem ra, lần này mọi chuyện đã được xử lý rất hoàn hảo!
11
Mưa axit rơi xuống lớp đất không được chống thấm, phản ứng với muối bên trong, khiến nền đất phồng rộp. Việc sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhìn cảnh tượng thê thảm của bố con nhà họ Trương, tôi không thể che giấu niềm vui trong lòng, buông lời chế nhạo: "Thật sự mà có chuyện rồi, thì đúng là tuyệt quá!"
Nghe giọng điệu hả hê của tôi, thằng em trai khịt mũi đầy khinh thường, sau đó bố con bọn họ lần lượt thay nhau chửi mắng tôi không thương tiếc.
Đến giờ phút này, cũng chẳng cần phải đóng kịch nữa. Tôi chẳng khác gì con lợn chết chẳng sợ nước sôi, cứ thế mà mắng trả.
Chẳng có lời nào là dễ nghe.
Cuối cùng, tôi cảm giác bao uất ức kiếp trước cũng đã xả ra được phần nào.
Bố tôi giận đến mức suýt ngất, hai bố con bọn thở hổn hển rồi cúp máy.
Sau đó, họ gọi đến tổng đài cảnh sát. Nhưng cảnh sát cũng là con người, mà trước thiên tai, con người lại vô cùng nhỏ bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-a-axit-t-n-th&chuong=9]
Phía bên kia chỉ có thể viện lý do chờ mưa ngớt mới tiến hành cứu hộ.
Đến nước này, bố con bọn họ chẳng còn cách nào.
Bốn ngày sau, giữa đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của cha mình: "Mày đang làm gì vậy? Đừng cắn tay tao... Aaaa đau quá! Cứu tôi với!"
Rõ ràng, bốn ngày không ăn không uống đã đẩy thằng em tôi tới giới hạn chịu đựng. Nó chẳng quan tâm gì nữa, bắt đầu phát điên cắn xé người.
Tiếng nói của nó trầm thấp, ghê rợn như lời thì thầm của quỷ dữ: "Bố à, dù gì bố cũng không cử động được. Chân bố chẳng phải đã mất cảm giác rồi sao? Thay vì nằm sống dở chết dở trên giường, trở thành gánh nặng của con, chẳng thà bây giờ làm chút cống hiến, để con vượt qua mấy ngày này."
"Yên tâm, chỉ cần con sống, nhà họ Trương ta sẽ có người nối dõi, không tuyệt tự đâu!"
Âm thanh nhầy nhụa, ướt át từ tiếng ăn thịt sống vang lên, khiến tôi rùng mình buồn nôn, khó chịu như có tiếng móng tay cào lên bảng đen.
Tôi vội tắt âm thanh đi.
Mấy đêm liền sau đó, tôi bị những cơn ác mộng hành hạ, ám ảnh bởi những hình ảnh kinh hoàng mà chính mình tưởng tượng ra.
Kể từ đó, tôi không còn quan tâm đến bố con họ Trương nữa.
Tôi biết, thằng em trai cũng không thể sống sót. Bởi vì axit mạnh có thể ăn mòn cả bê tông cốt thép.
Khi những mảnh vụn từ tòa nhà bị mưa axit nuốt chửng, cũng chính là lúc đến lượt nó.
12
Ngày trời quang mây tạnh, tôi ngước nhìn bầu trời xanh trong không chút gợn mây, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác tái sinh.
Bước ra khỏi cánh cửa biệt thự, tôi bỗng thấy dâng lên một cảm xúc muốn khóc.
Đó là sự xúc động, là niềm biết ơn, và cũng là niềm vui khó tả.
May mắn thay, mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua.
Xung quanh giờ chỉ còn là một vùng đất hoang tàn, không còn bóng dáng của sự sống.
Hai tháng sau, nhờ những nỗ lực lớn lao từ phía nhà nước, xã hội mới bắt đầu dần hồi sinh.
Thế nhưng, để quay lại mức sống kinh tế trước trận mưa axit vẫn còn là một chặng đường dài.
Một tuần sau đó, cảnh sát tìm đến tôi, nói rằng bố mẹ và em trai tôi đều đã mất tích, rất có khả năng đã không còn trên cõi đời này.
Họ hỏi làm sao tôi có thể sống sót được qua kiếp nạn đó.
Tôi giấu nhẹm những giao dịch với công ty xây dựng, chỉ kể lại câu chuyện bố mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà vì vật liệu xây dựng quá đắt đỏ. Tôi còn nhắc đến việc họ từng định trói tôi vào cột điện giữa trời mưa axit.
Không còn cách nào khác, tôi đành đến công ty xây dựng đòi lại tiền nhưng không được, buộc phải bỏ trốn.
Tôi còn nói vì sợ gia đình làm loạn ở công ty mà đánh chết tôi, nên chỉ biết trốn vào một căn phòng nhỏ để cầm cự qua ngày.
Tôi chớp chớp mắt, ép ra hai giọt nước mắt, giả vờ hối lỗi mà nói: “Có phải vì tôi không chịu quay lại công ty xây dựng, hay vì tôi bỏ đi, nên họ mới phải chịu ảnh hưởng từ cơn mưa axit này không?”
Nghe vậy, họ vừa căm phẫn trước hành động của bố mẹ tôi, vừa an ủi rằng tôi không cần tự trách bản thân.
Họ nói, cái chết của bố mẹ không liên quan gì đến tôi.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tất nhiên là không liên quan đến tôi. Nếu họ không tham lam, ích kỷ, độc ác, trọng nam khinh nữ...
Thì có lẽ, họ đã có thể sống sót như kiếp trước.
Mọi hậu quả đều là do họ tự chuốc lấy mà thôi.
Nhưng mọi thứ giờ đã bụi về với đất, cát về với cát.
Nỗi oán hận trong lòng tôi đã được trận mưa kéo dài suốt ba tháng ấy rửa sạch.
Chuyện cũ không cần phải bận lòng thêm nữa.
Từ nay trở đi, tôi chỉ cần nghĩ đến cách để sống tốt hơn mà thôi.
(Câu chuyện kết thúc)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận