Mẹ chồng đề cao việc tiết kiệm, vun vén gia đình.
Lén lút dùng dầu trong khay hứng dầu của máy hút mùi để xào rau.
Hại tôi mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, tôi nhắc bà ấy dầu thải gây ung thư, bà ấy lại giận dữ mắng tôi chỉ biết phá của.
Chồng trở tay tát tôi một cái:
“Mẹ hầu hạ mày mà mày không biết ơn, đúng là đồ không bằng chó!”
Tôi chết vì đau đớn do ung thư dạ dày trên giường bệnh, linh hồn nhìn thấy bà ấy kéo tay người giúp việc nhà tôi nói:
“Cái đứa ngáng đường cuối cùng cũng chết rồi, đây là căn nhà đã hứa cho cô, cô nhất định phải sinh cho tôi một đứa cháu trai bụ bẫm.”
Mở mắt lần nữa, tôi muốn xem tiền nhà bà tiết kiệm được có đủ trả tiền viện phí cho các người không.
1
Việc đầu tiên sau khi xác định mình đã trùng sinh, là đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát.
May thay, chỉ là viêm dạ dày nhẹ, mọi thứ vẫn còn kịp.
Kiếp trước, tôi đau dạ dày đến mức không chịu nổi, đành phải xin nghỉ phép đến bệnh viện kiểm tra, mới biết dạ dày đã bị viêm loét.
Lúc tôi cầm kết quả chẩn đoán về nhà, vừa hay nhìn thấy mẹ chồng đang đổ dầu thải từ khay hứng của máy hút mùi vào bình dầu.
Tôi vội vàng ngăn lại:
“Thứ đó không ăn được đâu, sẽ gây ung thư, mẹ không biết sao?”
Bà ấy tỏ vẻ tủi thân:
“Dầu này sạch thế này, đổ đi là lãng phí!
Người nhà quê như chúng tôi làm gì có nhiều kiểu cách như mấy người!”
Tôi đưa ra kết quả chẩn đoán, muốn cảnh tỉnh bà ấy, không ngờ mẹ chồng lại cắn ngược lại một miếng:
“Mày suốt ngày ra ngoài tiếp khách xã giao, ai biết bệnh dạ dày là do đâu!”
Chồng tôi cũng tỏ vẻ chán ghét:
“Mẹ anh tốt bụng đến hầu hạ em, lại còn hầu hạ ra tội à.
Có vấn đề không tự xem lại mình trước, còn đổ lỗi cho người già, lương tâm bị chó tha rồi!”
Tôi lê lết tấm thân bệnh tật, hoàn toàn không theo kịp tiến độ dự án của công ty, sự nghiệp cũng đành phải đình trệ.
Sau khi chết, tôi mới biết.
Lý do chồng tôi đột nhiên đón mẹ chồng đến ở cùng, chính là bước đầu tiên để ép tôi đi.
Sau đó, anh ta còn lấy cớ chữa bệnh cho tôi, xin bố mẹ tôi mấy trăm nghìn tệ, dùng để sửa sang nhà mới của anh ta và cô bạn thanh mai trúc mã cũ.
2
Sau khi đưa con gái đến nhà bố mẹ đẻ, tôi vội vàng quay về thu dọn hành lý chuẩn bị dọn đi.
Vừa vào cửa đã thấy mẹ chồng đang hào hứng chất một đống hộp carton lên ghế sofa.
Một ngôi nhà vốn đang yên ổn, giờ đây chẳng khác nào một trạm thu mua phế liệu trên tầng cao.
Chiếc ghế sofa da thật tôi tỉ mỉ lựa chọn, chất đầy đủ loại sắt vụn, hộp giấy và túi nilon bà ấy nhặt về, bề mặt da vài chỗ đã bị mài rách, khắp nơi đều là vết bẩn loang lổ.
Kiếp trước, tôi nghĩ đến việc bà ấy từng chịu khổ ở quê, chỉ cần bà ấy vui là tôi tôn trọng thói quen của bà.
Thế là tôi cần mẫn đi theo sau dọn dẹp, bà ấy lại đi mách lẻo với chồng tôi:
“Con Trần Ưu nó chê mẹ là bà già nhà quê, không thích mấy thứ mẹ nhặt về này.
Nhưng đây đều là bảo bối đổi ra tiền được cả đấy!
Với lại mẹ làm thế này chẳng phải cũng vì muốn đỡ đần cho con một chút sao!
Không như nó, chỉ biết tiêu tiền!”
Bây giờ, bừa thì bừa đi, đợi đá con trai bà đi rồi, mọi thứ trong nhà tôi sẽ thay mới hết.
Mẹ chồng thấy tôi không thèm để ý đến bà, tức giận ném hộp giấy đi, chỉ vào mặt tôi bắt đầu dạy dỗ:
“Tao đã bảo đừng cho con trai tao cưới gái thành phố rồi mà, vừa lười vừa phá của!”
Tôi vừa gấp quần áo vừa lạnh lùng đáp lại:
“Mấy thứ đó của mẹ đều là bảo bối, con không dám đụng vào đâu.
Đụng hỏng lại bắt con đền, đưa tiền cho mẹ thì mẹ lại nói là tiền của con trai mẹ.
Chỉ bằng thằng con trai vớ vẩn của mẹ, cũng không đền nổi đống đồ nát của mẹ đâu.”
Tôi nói cũng là sự thật, chồng tôi Trương Vĩ, làm sale nhưng lại coi thường việc xã giao, còn tự nhận mình giữ vững giới hạn cuối cùng của người đọc sách.
Mẹ chồng thấy tôi nói con trai bà ấy, liền vớ lấy cây gậy gỗ bên cạnh xông về phía tôi, miệng chửi rủa:
“Đẻ con gái mà còn già mồm à!
Hôm nay không đánh mày, mày không biết trời cao đất dày là gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-r-t-ti-t-ki-m&chuong=1]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận