3
Tôi chán ghét khóa trái cửa phòng lại, tay chân nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.
Ngoài cửa, mẹ chồng cầm gậy gỗ đập cửa:
“Tao cảnh cáo mày, còn không mở cửa, tao sẽ gọi con trai tao về xử lý mày!
Sức đàn ông khỏe hơn tao nhiều đấy.
Tao khuyên mày nên mở cửa để tao dạy dỗ thì tốt hơn!”
Lý lẽ cùn ở đâu ra vậy, tôi nhất định phải chịu trận đòn này sao?
Tôi cao giọng đáp lại:
“Con đang giữ số 113 đây, mẹ dám động thủ, con sẽ báo cảnh sát!
Chúng ta cùng nhau mất mặt, cùng vào đồn lấy lời khai đi!”
Bên ngoài im lặng trong giây lát, mẹ chồng lại bắt đầu gào thét:
“Tao già rồi thì sợ cái gì!
Mày gọi cảnh sát đến đây, để họ phân xử xem, làm gì có con dâu nào dám nói chuyện với mẹ chồng như thế!”
Tôi nhớ lại bộ dạng nịnh nọt của bà ấy khi đối diện với chị Ba, cơn tức không biết trút vào đâu, liền đạp mạnh vào cửa một cái, quát lớn:
“Con dâu thì đáng chết à?
Người ngoài thì lại là bảo bối à!”
Không biết là mẹ chồng bị tôi dọa sợ, hay là sợ tôi đã biết trước điều gì, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.
Lúc này, điện thoại của Trương Vĩ gọi đến, giọng điệu lạnh lùng:
“Em lại làm gì rồi, mẹ khóc lóc đòi về quê kìa.”
Tôi khịt mũi khinh bỉ, đáp lại:
“Đừng mà, mẹ về rồi, với cái miệng đó của mẹ, chẳng phải em sẽ bị cả thiên hạ chửi rủa sao.
Hay là em đi đi!”
Tôi nhanh chóng lắp đặt camera ẩn, thu dọn hành lý, đi thẳng về nhà mẹ đẻ không ngoảnh đầu lại.
4
Cuộc hôn nhân này ly hôn là chắc rồi!
Buổi tối, tôi dán mắt vào video giám sát, sợ bỏ lỡ bất kỳ bằng chứng nào có thể dùng để khởi kiện.
Mẹ chồng đắc ý nói:
“Đàn bà là không thể nuông chiều được.
Nó muốn đi thì cứ để nó đi, con cũng đẻ rồi, còn làm nên sóng gió gì nữa!”
Bà ấy lại hậm hực bổ sung:
“Ai bảo nó không chịu sinh đứa thứ hai, không có cháu trai, tao ở quê đến mặt mũi cũng không ngẩng lên được!”
“Phì!”
Tôi chửi thầm:
“Bà không ngẩng đầu lên được ấy à!
Là do xương cốt bị tư tưởng phong kiến đánh gãy rồi thì có!”
Mẹ chồng lại kéo Trương Vĩ nói:
“Mẹ nói cho con biết, Lưu Mai ly hôn rồi đấy.
Nó sinh hai đứa đều là con trai, hai đứa lại có tình cảm với nhau, đến lúc đó nhất định phải để Lưu Mai sinh cho mẹ một đứa cháu trai!”
Tôi nghe mà trợn mắt há mồm, vì cháu trai, bọn họ đúng là đói khát đến mức này rồi.
Trương Vĩ còn do dự:
“Không biết Lưu Mai có chê con không nữa.”
Tình yêu đích thực!
Với điều kiện của đối phương như vậy, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên lại là mình không xứng, không phải tình yêu đích thực thì là gì?
Mẹ chồng vỗ vỗ vai anh ta, an ủi:
“Yên tâm, mẹ ở quê đã nói chuyện với nó rồi.
Năm đó nó chê con nghèo, bây giờ con khác rồi, nhà con ở bây giờ tốt như vậy!
Nó theo con hưởng phúc chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”
Đột nhiên tôi thay đổi ý định muốn ly hôn gấp, vừa lưu video vừa cười khẩy nói:
“Vậy phải xem các người có mạng để hưởng phúc này không đã.”
5
Ngày thứ hai sau khi tôi rời đi, Trương Vĩ đã dẫn Lưu Mai về nhà.
Trong video nhìn họ thổ lộ tình cảm với nhau, tôi nổi hết cả da gà.
“Anh Vĩ, năm đó rời xa anh cũng là bất đắc dĩ, trong lòng em vẫn luôn chỉ có anh.”
“Mai Mai, anh biết mà.
Anh không trách em, chỉ trách bản thân không có năng lực.”
Lưu Mai e thẹn ngả vào lòng Trương Vĩ, dịu dàng nói:
“Bác gái đã nói với em suy nghĩ của anh rồi, em đồng ý ở bên anh.”
Trương Vĩ kích động ôm lấy Lưu Mai định hôn tới tấp, Lưu Mai đẩy ra, tinh nghịch nói:
“Anh Vĩ đừng vội, anh phải đồng ý điều kiện của em trước đã.
Tìm cho em một công việc ở thành phố, ngoài ra, em còn muốn 10 vạn tiền thách cưới và căn nhà này nữa!”
Người Trương Vĩ cứng đờ, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Tôi không khỏi cười khổ một tiếng.
Năm đó, tôi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình Trương Vĩ không tốt, tiền thách cưới một xu cũng không lấy.
Ngay cả căn nhà này, cũng là bố mẹ tôi trả tiền đặt cọc trước, chúng tôi cùng nhau trả nợ vay.
Nói là cùng nhau trả, nhưng thực chất cũng là tiền lương của tôi cố gắng gồng gánh.
Vậy mà bây giờ, lòng tốt của tôi lại bị họ coi là biểu hiện của sự dễ bắt nạt.
Tôi nhếch mép cười, đúng lúc gọi một cuộc điện thoại đến:
“Chồng ơi, mẹ em đột nhiên không khỏe, em vừa chuyển trước 10 vạn qua cho bà bồi bổ sức khỏe.
Tháng này em xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc bà luôn.
Cho nên tiền nhà tháng này trông cậy vào anh đó!”
Trương Vĩ sốt ruột, quên cả việc đóng vai người con rể hiếu thảo, hét lên:
“Sao em có thể tự ý chuyển 10 vạn đi như thế!
Đó là tiền của nhà chúng ta mà!”
Tôi uể oải đáp lại anh ta:
“Vậy thì anh ra tòa kiện em đi!
Nhân tiện trả luôn tiền đặt cọc nhà còn nợ bố mẹ em.”
Sau đó cúp điện thoại, qua màn hình giám sát nhìn Trương Vĩ đang phát điên mà tôi chỉ muốn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-r-t-ti-t-ki-m&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận