Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ CON TRỞ MẶT THÀNH THÙ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-25 22:23:55
3
Tôi chưa thể an tâm, tiếp tục lướt xuống.
Có người chất vấn bà ta:
【Bà đối xử với con gái như thế, chẳng lẽ không sợ nó hận bà sao?】
Bà ta đắc ý đáp:
【Tôi đâu có ngu. Mỗi lần dạy dỗ xong đều cho nó chút ngọt ngào, bây giờ nó vẫn biết ơn tôi lắm.】
Tôi bật cười chua chát.
Mỗi lần mắng chửi, đánh đập tôi xong, mẹ lại trở nên dịu dàng đến lạ, nói rằng người ngoài ai cũng giả dối, chỉ có mẹ thật lòng với tôi.
Rồi bà ta sẽ mua cho tôi vài món quà vặt, khiến tôi tin rằng bà thực sự quan tâm.
Lúc nào tôi cũng cảm động đến rơi nước mắt, tự trách mình chưa đủ hiểu chuyện, phụ lòng kỳ vọng của bà ta.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, tất cả những gì mình phải chịu đựng suốt bao năm nay đều là trò sắp đặt tỉ mỉ của mẹ.
Bà ta chỉ muốn trả thù tôi. Chỉ khi nhìn thấy tôi đau khổ, bà ta mới cảm thấy công bằng.
Nhìn lọ nước hoa mà bản thân chuẩn bị mua để tặng mẹ, tôi chỉ thấy nực cười đến tê dại.
Tàu đã vào ga, người trên toa ùn ùn di chuyển.
Hôm nay tôi xin nghỉ để về thăm nhà.
Ban đầu, tôi có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.
Muốn kể rằng tôi vừa được thăng chức, muốn chia sẻ niềm vui này.
Nhưng giờ đây, tôi chần chừ.
Khi đứng lặng ở cổng ga tàu, tôi lại liếc xuống màn hình điện thoại.
Và chỉ một cái nhìn ấy, toàn thân tôi lạnh buốt.
Bà ta viết:
【Ban đầu tôi định chờ con nhãi này tốt nghiệp sẽ gả nó cho một lão già trong làng, ai ngờ nó lại lén bỏ đi, còn tìm được công việc ngon lành, mỗi tháng đều gửi tiền về cho tôi, nên tạm thời tôi chưa động đến nó.】
【Giờ nó đã mua nhà cho tôi, coi như chẳng còn giá trị gì.】
【Nhìn nó vênh váo mà bực, giống hệt con hồ ly tinh mẹ nó.】
【Cho nên lần này nó về, tôi sẽ không để nó đi nữa.】
【Trong làng tôi có một thằng ngốc, tôi đã nhận tiền sính lễ rồi, chỉ chờ đem nó gả đi.】
Tôi nắm chặt điện thoại, không dám tin vào mắt mình.
Suốt những năm qua, tôi luôn nghe lời mẹ, mỗi tháng gửi tiền đều đặn, còn mua cả nhà cho bà ta, vậy mà bà ta lại muốn bán tôi đi.
Phần bình luận náo loạn, mọi người thi nhau mắng bà ta độc ác.
Nhưng bà ta chỉ lạnh lùng cười:
【Khi con tiện nhân kia phá hoại gia đình tôi, sao chẳng ai nghĩ đến nhân quả? Tôi làm vậy chỉ là thay trời hành đạo.】
Cư dân mạng ào ào nói phải báo cảnh sát để ngăn chặn.
Lúc ấy bà ta mới cuống cuồng xóa tài khoản.
Đọc đến đây, nước mắt tôi không kìm được, tuôn ào ạt.
Mọi cảm xúc dồn nén, xoáy tung trong lồng ngực, cuối cùng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Tôi phải rời khỏi ngôi nhà này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-con-tr-m-t-th-nh-th&chuong=2]

Vĩnh viễn không bao giờ quay lại.
Tôi lau khô nước mắt, xoay người định bước đi.
Nhưng vừa nhấc chân, toàn thân như rơi thẳng xuống hầm băng.
Bố mẹ và một người đàn ông xa lạ đang đứng ngay lối ra chờ tôi.
Mà ga tàu này chỉ có đúng một cổng ra duy nhất.
Họ thấy tôi, cười vẫy tay: “Thanh Nhung, bên này.”
4
Tôi đứng chết lặng, đầu óc quay cuồng tìm cách thoát thân.
Ga tàu này tuy nhỏ, nhưng lối ra lại chia về hai hướng.
Tôi tuyệt đối không thể đi theo họ về quê.
Nhưng nếu bây giờ làm căng, e rằng sẽ rước thêm rắc rối.
Cho dù tôi lập tức báo cảnh sát, khi chưa có tổn hại thực sự, họ cũng chỉ coi đây là mâu thuẫn gia đình mà hòa giải.
Tôi phải giả vờ bình tĩnh, chờ cơ hội tốt nhất để thoát ra.
Nghĩ vậy, tôi gượng nở một nụ cười, bước lên: “Mẹ, sao mọi người lại đến đón con vậy?”
Mẹ nuôi cười tươi rói: “Con vất vả ngoài kia như thế, dĩ nhiên chúng ta phải tự mình đón con về nhà chứ.”
“Bố con còn đặc biệt xin nghỉ làm để đi cùng đấy.”
Ngày trước, nghe những lời này, tôi nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt.
Bởi bố tôi xưa nay luôn lạnh nhạt với tôi.
Ông ta dành mọi quan tâm cho em trai tôi.
Dẫn nó đi công viên giải trí, mua cho nó chiếc điện thoại đời mới nhất.
Như thể em trai mới là máu mủ ruột thịt, còn tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Mẹ nuôi luôn dặn tôi phải đối xử tốt với em trai, rằng sau này nó sẽ là chỗ dựa của tôi.
Vì thế, trước mặt em trai, tôi luôn tự ti, luôn nhún nhường.
Tôi khẽ mím môi, nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mặc bộ đồ lao động dơ bẩn: “Còn anh này là…?”
Mẹ nuôi vui vẻ giới thiệu: “Đây là Vương Đại Dũng nhà họ Vương. Anh ấy cũng vừa từ nơi khác về, tiện đường đón chúng ta luôn.”
Vương Đại Dũng đưa ánh mắt tham lam rà soát tôi, rồi kín đáo trao cho mẹ nuôi một ánh nhìn ngầm.
Tôi nhíu mày lùi lại. Dù không quen biết, nhưng tôi đã nghe về hắn.
Từ nhỏ hắn vốn là kẻ du côn, bỏ đi làm ăn xa từ sớm.
Nhưng điều đó chưa phải điều khiến tôi lạnh sống lưng.
Điều đáng sợ hơn, hắn có một người em trai bị ngốc.
Tôi đoán, mẹ nuôi đang muốn gả tôi cho thằng ngốc đó.
Khoé mắt tôi nóng ran.
Quãng đường về nhà vẫn còn xa, chúng tôi ghé một quán ăn nhỏ gần ga tàu.
Tôi vừa gắp một miếng thịt kho, mẹ nuôi đã cười khanh khách: “Ăn nhiều thịt vào, mập một chút mới dễ sinh nở.”
Nói xong, bà ta còn liếc sang Vương Đại Dũng với vẻ đầy ẩn ý.
Tôi giả vờ không hiểu, tiếp tục ăn lấy ăn để.
Không ăn no, lát nữa biết lấy sức đâu mà chạy?

Bình Luận

0 Thảo luận