12
Tôi hiểu nỗi đau của mẹ nuôi, nhưng không thể nào tha thứ cho những gì bà ta đã làm với tôi.
Nỗi đau ấy vốn không phải do tôi gây ra, vậy mà bà ta lại muốn trút cả, thậm chí trả lại gấp bội cho tôi.
Vài ngày sau, mẹ nuôi qua đời.
Khi bố nghe tin, ông ta thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Ông ta lập tức tìm đến mẹ ruột, đòi bà ta bồi thường một khoản tiền khổng lồ.
Nhưng mẹ ruột chỉ đồng ý làm theo thủ tục pháp luật.
Thấy vậy không thỏa, bố bèn kéo theo em trai Tô Tử Hiên đến nhà mẹ ruột làm loạn, khiến ông bà ngoại tức đến mức phải nhập viện.
Hành động này hoàn toàn chọc giận bên ngoại.
Đêm hôm sau, khi bố vừa bước ra khỏi quán bar, ông ta bị mấy kẻ bịt mặt đánh cho gần như nửa sống nửa chết.
Trên con phố mùa đông giá rét, ông ta bị ném vào đống rác, nằm đó suốt cả đêm.
Sáng sớm, công nhân vệ sinh phát hiện ông ta cả người đã lạnh tím tái.
Thấy ông ta còn chút hơi thở, họ vội vàng gọi xe cứu thương.
Là người thân trực hệ duy nhất, tôi được bệnh viện liên hệ ngay lập tức.
Khi bác sĩ yêu cầu đóng viện phí, tôi lắc đầu: “Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm gì có nhiều tiền thế?”
“Tôi cũng chẳng rõ ông ấy có tài sản gì.”
Đúng là số phận trớ trêu, bố giờ đây cũng rơi vào cảnh chẳng khác mẹ nuôi.
May mắn là ông ta vẫn còn chút tỉnh táo, thông qua y tá nhắn cho tôi mật mã két sắt trong nhà.
Khi mở ra, tôi phát hiện bên trong vẫn còn một khoản tiền mặt khá lớn.
Tôi lấy một phần để nộp viện phí.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ cho biết cơ hội sống của bố gần như bằng không.
Nghe vậy, Tô Tử Hiên lập tức sốt ruột.
Bởi phí điều trị ICU đắt cắt cổ, trong mắt nó, tiền của bố lẽ ra phải là của nó.
Càng tiêu nhiều, phần nó được chia càng ít.
Thế là nó bắt đầu bóng gió khuyên tôi nên từ bỏ việc cứu chữa.
Tôi giả vờ do dự: “Nếu không cứu bố, mạng xã hội chắc chắn sẽ chửi chết tôi.”
Tô Tử Hiên bực bội đáp: “Chị sao mà ngu thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-con-tr-m-t-th-nh-th&chuong=6]
Mấy lời đàm tiếu trên mạng thì có là gì? Tiền này mới là thật đấy!”
Thấy mặt tôi tối sầm lại, nó liền đổi giọng: “Tất nhiên, em không phải nói là mặc kệ bố… Chỉ là bác sĩ cũng bảo chẳng còn hy vọng gì.”
Tôi giả vờ trầm ngâm: “Việc này phải hỏi ý bố đã.”
Tô Tử Hiên không đợi được nữa.
Trong giờ thăm bệnh, nó lén rút ống thở của bố.
Động tác quá nhanh, nhân viên y tế chưa kịp ngăn cản.
Cuối cùng, bố không qua khỏi.
Tô Tử Hiên nói với bên ngoài rằng bố quá đau đớn, chính ông ta đã chủ động yêu cầu ngừng điều trị.
Ngay sau đó, nó đưa ra một bản di chúc.
Trong di chúc viết rõ, bố cam kết để toàn bộ tài sản lại cho Tô Tử Hiên thừa kế.
Nhưng bản di chúc ấy không hề có chữ ký, cũng có nghĩa là vô hiệu.
13
Em trai tôi làm ra vẻ chính nghĩa: “Chị à, tôi cũng không phải người không biết điều, mấy chục triệu vay của chị, tôi sẽ trả.”
Tôi bật cười lạnh lẽo: “Tôi còn chưa truy cứu chuyện cậu tự ý rút ống thở của bố mà cậu đã đòi chia tài sản rồi à?”
“Cái di chúc không có hiệu lực pháp lý đó, cậu cũng dám lấy ra khoe?”
Tô Tử Hiên nổi đóa: “Chị nói không có hiệu lực là không có à? Không đưa hết tiền cho tôi, vậy sau này chị đừng hòng sống yên thân!”
Tôi không hề yếu thế: “Vậy thì cứ chờ xem, ai xui xẻo trước.”
Hôm sau, tôi lập tức báo cảnh sát và thuê luật sư, khởi kiện em trai vì tội cố ý giết người.
Nó trừng mắt nhìn tôi: “Chị nói cái quái gì vậy? Là bố tự đồng ý mà!”
“Chị có bằng chứng không?”
Tô Tử Hiên lập tức câm nín.
Nó cứ tưởng có thể thao túng tôi như với mẹ nuôi.
Nào ngờ tôi lại chọn đi con đường pháp lý.
Sau đó, nó thuê một nhóm xã hội đen đến hăm dọa tôi.
Vừa dỗ vừa đe nhưng không lay chuyển được quyết tâm của tôi.
Cuối cùng, tòa án phán quyết: Tô Tử Hiên phạm tội cố ý giết người, chịu hình phạt tương ứng.
Ngày tuyên án, cô vợ chưa cưới của nó khóc đến rách cả cổ họng, chỉ tay vào tôi mắng chửi: “Đồ sao chổi! Chính mày đã hại chết cả ba người nhà tao!”
Nhưng những kẻ chỉ trích tôi chẳng bao giờ hiểu rằng...
Chính họ mới là người tự hại mình.
Mẹ nuôi chết chìm trong hận thù.
Nếu bà ta chọn đối xử tử tế với tôi thay vì trả thù thì đâu đến nỗi kết cục như vậy.
Nếu bố tôi không quá tham lam, ông ta đã chẳng bị người ta đánh đến thừa sống thiếu chết.
Nếu Tô Tử Hiên còn chút lương tri, không rút ống thở của bố thì giờ cũng không phải ngồi tù.
Tất cả họ đều chứng minh một chân lý:
Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
(Hết.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận