3
Bố nuôi lập tức ngăn chị gái lại, lạnh lùng nhìn Lý Xuân Hoa:
“Chúng tôi không cần con trai. Niệm Niệm sống rất tốt trong nhà chúng tôi. Còn cô, cẩn thận mà đẻ ra một đứa ‘sao chổi’ đấy.”
Câu nói của bố nuôi rõ ràng chọc giận bố ruột Vương Đại Dũng của tôi. Ông ta lập tức tiến lên một bước, định ra tay.
Đúng lúc ấy, một cơn bất an dữ dội ập đến, khiến tôi òa khóc lớn: “Mẹ ơi, con sợ quá! Mình đi đi, đi ngay đi!”
Mẹ nuôi hoảng hốt, lập tức cúi xuống kiểm tra tôi: “Niệm Niệm, con khó chịu ở đâu? Có phải bị dọa sợ không?”
Tôi nức nở: “Con không biết, chỉ là con thấy rất sợ. Mình đi ngay được không ạ?”
Trung tâm thương mại lúc đó đang đông nghịt người, đúng giờ cao điểm mua sắm. Bố mẹ nuôi thấy tôi phản ứng khác thường, lập tức quyết định rời đi.
Lý Xuân Hoa đứng phía sau, giọng độc địa vang lên: “Nhìn cái kiểu yếu đuối kia kìa, giàu có thì sao? Biết đâu một ngày nào đó con bé sẽ phá tan sản nghiệp của các người, sớm muộn gì cũng rước họa về nhà thôi!”
Mẹ nuôi chẳng còn tâm trí đáp trả, vội vàng dắt tôi rời đi và chuẩn bị đưa tôi đến bệnh viện.
Nhưng vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi đã thấy dễ chịu hơn hẳn.
Dù vậy, bố mẹ nuôi vẫn nhất quyết đưa tôi đi kiểm tra toàn diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nu-i&chuong=2]
Bác sĩ kết luận tôi hoàn toàn khỏe mạnh, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm đó không mua quà, cũng không ăn ngoài.
Bố mẹ quyết định tự đi chợ, về nhà chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho tôi. Họ còn mời cả ông bà nội tới chung vui. Không khí vui vẻ đến mức không sao tả xiết.
Nhưng sáng hôm sau, tin tức nổ tung.
Giám đốc trung tâm thương mại với gương mặt nặng trĩu xuất hiện trên truyền hình, bên cạnh là gương mặt nghiêm trọng của phóng viên.
Mẹ nuôi tò mò mở điện thoại: “Có chuyện gì thế này?”
Tiếng phát thanh viên vang ra từ loa điện thoại: “Chiều hôm qua, tại một trung tâm thương mại trong thành phố đã xảy ra vụ tấn công bằng dao. Một người đàn ông bất ngờ tấn công vô tội vạ trong khu thương mại, gây ra nhiều thương tích nghiêm trọng cho nhiều người…”
Mẹ nuôi run tay, suýt đánh rơi điện thoại. Bố nuôi cũng hít mạnh một hơi.
“Thời gian, địa điểm… chẳng phải đúng lúc chúng ta vừa rời đi sao?”
Bố nuôi lau mồ hôi lạnh, giọng khẽ run: “Nếu hôm qua chúng ta không đi… chẳng phải đã…”
4
Sắc mặt mẹ nuôi trắng bệch, bà nắm chặt lấy tay tôi, nghẹn ngào: “Nếu không phải Niệm Niệm nói thấy khó chịu… thì… thì có khi chúng ta đã…”
Bà ôm tôi vào lòng thật chặt, giọng vẫn còn run rẩy: “Niệm Niệm nhà ta đúng là thiên sứ mà ông trời phái xuống để bảo vệ chúng ta.”
Bố nuôi lập tức bế tôi lên, dằn giọng: “Còn gì nữa! Lý Xuân Hoa còn dám mắng con là sao chổi, rõ ràng đứa con trong bụng cô ta mới là tai họa thật sự!”
Ông bà nội nghe tin xong, hoảng hốt không thôi.
Bà nội vừa nhét kẹo vào tay tôi, vừa không ngừng dặn dò bố mẹ: “Các con không biết đâu, tên điên đó chém bị thương mấy người, hiện trường toàn má.u, trông kinh khủng lắm!”
“Niệm Niệm nhà ta đúng là có phúc lớn, cứu cả nhà một mạng, sau này các con càng phải chăm sóc con bé cho thật tốt đấy!”
Mẹ nuôi mỉm cười dịu dàng: “Mẹ à, mẹ nói gì vậy, chúng con nào nỡ làm tổn thương con gái của mình chứ? Chỉ là không biết vợ chồng nhà họ Vương kia có bị thương không…”
“Nhà họ Vương à?” Cô tôi lập tức tỏ vẻ hóng chuyện: “Em đã bảo trợ lý đi hỏi rồi. Tên chồng thì mạng lớn, chỉ bị rạch một đường ở tay thôi.”
“Nhưng người đàn bà kia thì thảm rồi, bị một nhát đâm vào bụng, đứa bé không giữ được. Nghe nói là con trai, đã hơn năm tháng. Giờ thì xong, còn nghe nói sau này chẳng thể mang thai nữa.”
“Còn cái thằng chồng ấy...” Cô liếc mắt nhìn tôi, thấy tôi đang mải chơi đồ chơi mới với chị gái nên mới hạ thấp giọng: “Hắn làm loạn trong bệnh viện, đòi bệnh viện trả con lại cho bọn họ, bị bảo vệ đuổi thẳng ra ngoài.”
Bố nuôi bật cười lạnh lùng: “Đáng đời! Dám mắng Niệm Niệm nhà ta là sao chổi, bây giờ thì hay rồi, mất cả con, vợ cũng không sinh được nữa!”
Mẹ nuôi khẽ đập nhẹ vào tay bố nuôi, khẽ trách: “Thôi, đừng nói nữa.”
Nhưng rồi bà vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm: “Ai bảo bọn họ dám nguyền rủa Niệm Niệm…”
Tôi khi ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, bố mẹ nuôi cũng chưa bao giờ kể lại cho tôi nghe.
Đó là lần đầu tiên tôi bộc lộ trực giác khác thường, nhưng khi ấy bố mẹ chỉ nghĩ là trùng hợp, không mấy để tâm.
Mãi đến sau này, khi hàng loạt sự việc xảy ra, mọi người mới dần nhận ra, tôi quả thật không giống người bình thường.
Sau lần tai nạn đó, tập đoàn Cố thị phát triển nhanh như diều gặp gió, chẳng bao lâu đã trở thành gia tộc giàu có nhất Dư Thành.
Còn tôi cũng dần quen với cuộc sống của một tiểu thư nhà hào môn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận