Mộc Mộc khẽ cười nhạt: “Mấy thứ dơ bẩn này, các người đang bố thí cho ăn mày sao?”
Cô ấy giơ tay tát mạnh mẹ tôi một cái, không đợi bà ta phản ứng, Mộc Mộc đã lập tức hất tung bàn ăn, làm đổ canh vương vãi khắp nơi rồi xách túi bỏ đi.
Phương Tĩnh Trạch vội vã chạy theo dỗ dành, sau đó bất ngờ tung một cú đấm vào bụng mẹ tôi: “Bà già đáng chết, tôi đã có tiền án, vốn chẳng dễ tìm bạn gái. Bà cố tình chọc tôi tức chết đúng không?”
Mẹ tôi vốn chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, bị đánh hai lần thì ngoan ngoãn hơn hẳn, không còn dám phô trương nữa. Phương Tĩnh Trạch sợ Mộc Mộc đổi ý, nhanh chóng dọn về sống chung với cô ấy.
Theo yêu cầu của Mộc Mộc, cô ấy khăng khăng muốn gặp người chị dâu của cô ấy là tôi đây. Vì thế, tôi tạm thời ở lại nhà. Ngay khi gặp tôi, cô ấy đã chỉ vào chiếc vòng vàng trên tay tôi mà nổi giận: “Sao chị ta có cái này mà em thì không? Anh có yêu em hay không?”
Phương Tĩnh Trạch không có tiền mua trang sức nên quay sang ra lệnh cho mẹ tôi nghĩ cách. Mẹ tôi khó xử, dò hỏi: “Phải là vàng à? Mua một chiếc vòng bạc tạm được không?”
Tất nhiên Mộc Mộc không đồng ý, cô ấy làm ầm lên đòi chia tay. Vì cậu con trai cưng, mẹ tôi đành phải cắn răng chịu đựng.
Không ngờ Mộc Mộc được đà lấn tới, ngày nào cũng nhìn tôi chằm chằm, chuyện gì cũng muốn so bì, yêu cầu thì càng lúc càng nhiều: “Bông tai của Phương Tri Tình đẹp thật, em cũng muốn một đôi.”
“Cái váy chị ấy mặc rất hợp với em, mua cho em một cái.”
“Dây chuyền của chị bao nhiêu tiền? Em cũng thích lắm.”
Mẹ tôi mệt mỏi chạy đôn chạy đáo, số tiền tích góp được dồn hết vào việc “trang điểm” cho Mộc Mộc, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng làm gì được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-ti-t-ki-m-h-i-ch-t-c-nh&chuong=5]
Bà ta quay sang trách tôi không biết giữ ý, mà không hề hay biết, tất cả những thứ đó tôi đều cố tình mua đồ giả cho cô ấy xem.
Chưa đầy nửa năm, Mộc Mộc cuỗm sạch tiền rồi bỏ trốn, thậm chí còn lén sử dụng thông tin cá nhân của Phương Tĩnh Trạch để vay nợ, để lại một khoản nợ khổng lồ trước khi biến mất không dấu vết.
Tệ hơn, Phương Tĩnh Trạch bị phát hiện mắc ung thư dạ dày, cần nhập viện điều trị gấp.
Mộc Mộc chỉ để lại cho tôi một câu:
“Em đã cố gắng rồi, chị phải giúp em báo thù cho em gái.”
Tôi mỉm cười nhẹ, tận hưởng những giây phút bình yên giả tạo cuối cùng trước khi cơn bão ập đến.
6
Mộc Mộc là bạn học đại học của tôi, cũng là chị của cô gái đã bị Phương Tĩnh Trạch ép đến chết.
Gia đình cô ấy vì hám tiền, nên đã nhận 800.000 tệ tiền bồi thường rồi lấp liếm mọi chuyện.
Mộc Mộc vội vàng về nhà, chỉ kịp thu dọn tro cốt của em gái, sau đó tìm đến tôi.
Phương Tĩnh Trạch rơi vào cảnh mất cả người lẫn của, cậu ta gọi điện đe dọa Mộc Mộc rằng sẽ báo cảnh sát. Nhưng cô ấy chỉ nói một câu đã khiến cậu ta cứng họng: “Anh cứ đi mà báo, đến giấy kết hôn còn không có, xem cảnh sát có để ý không? Thay vì phí công cãi nhau với tôi, chi bằng lo xem mình còn sống được mấy ngày nữa!”
Nói đến việc Phương Tĩnh Trạch bị ung thư dạ dày, mẹ tôi cũng góp phần không nhỏ.
Bà ta nuốt không trôi cơn giận nhưng không dám đối đầu trực tiếp, nên âm thầm ra tay sau lưng.
Mẹ tôi vốn đã keo kiệt, để tiết kiệm, bà ta cạo dầu trong máy hút mùi để nấu ăn. Khi tôi nhắc rằng ăn nhiều thứ đó có thể gây ung thư, bà ta nghe xong lại càng cạo hăng hơn.
“Con tiện nhân này, dám sai bảo tao? Xem tao có làm mày chết từ từ không!”
Chỉ là bà ta không ngờ, con lợn ngu ngốc như Phương Tĩnh Trạch lại ăn rất ngon lành. Lo sợ những thứ đó thiếu dinh dưỡng, bà ta thường lén lút nửa đêm mang đồ ăn khuya đến cho cậu con trai cưng, toàn món đầy dầu mỡ như sườn hầm, súp gà hầm giò. Ngày qua ngày, cuối cùng bà ta cũng khiến cậu quý tử phải nhập viện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận