Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ TÔI TIẾT KIỆM, HẠI CHẾT CẢ NHÀ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 15:51:21
Đối mặt với chi phí y tế đắt đỏ, mẹ tôi bắt đầu do dự. Đôi mắt bà ta đảo quanh rồi rơi vào tôi.
Chưa kịp để mẹ mở miệng, tôi chỉ vào ứng dụng vay tiền, cầu xin bà ta giúp đỡ. Bà ta liền lẩn như trơn bôi dầu, quay lưng chạy mất.
Bố tôi khi biết chuyện thì giả vờ lăn ra chết, lảng vảng bên ngoài mãi mới miễn cưỡng về nhà.
Vừa bước vào, mẹ tôi đã nôn thẳng lên người ông ta, kéo đi khám thì bác sĩ chúc mừng, báo rằng bà ta đã mang thai hơn ba tháng.
Bố tôi hoảng loạn, còn thím Hai thì tức giận nổ tung.
Mẹ tôi bị đá ngã xuống đất, bị đấm đá túi bụi. Bà ta biết mình sai, chỉ biết ôm bụng khóc lớn: “Chồng ơi, nghe em giải thích, tất cả đều vì con trai của chúng ta mà!”
Bà ta oán độc nhìn tôi, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười.
Trước đây, vì Mộc Mộc đòi hỏi quá nhiều, mẹ tôi không lo nổi tiên nên đã nghĩ ra một mưu kế xấu xa.
Bà ta giả vờ xin lỗi, dụ tôi đến một phòng riêng trong nhà hàng, sau đó đẩy cửa ra, bên trong có một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi đang phì phèo điếu thuốc. Mẹ tôi cười lấy lòng: “Anh Chu, người đây rồi, anh mau kiểm tra đi.”
Nói xong, bà ta đẩy tôi vào trong, khóa cửa lại, vui vẻ nghêu ngao rồi bỏ đi.
Người đàn ông nheo mắt nhìn tôi như đánh giá một món hàng, gã ta búng tàn thuốc, giọng không vui: “Ngực nhỏ, mông cũng nhỏ, định đùa tôi à? Hàng như này mà mẹ cô dám hét giá 20.000 tệ sao?”
20.000 tệ, vừa đúng giá một chiếc vòng ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-ti-t-ki-m-h-i-ch-t-c-nh&chuong=6]

Trong mắt mẹ tôi, tôi thậm chí còn không được xem là một con người, chỉ là công cụ để bà ta lợi dụng nhân danh chữ hiếu mà thôi.
Tôi rút điện thoại, trước khi đến đây đã hẹn với bạn bè, nếu sau hai tiếng không liên lạc được thì báo cảnh sát ngay. Sau đó, tôi lấy con dao phay, đập mạnh xuống bàn gỗ, để lại một vết hằn sâu. Gã kia nuốt nước bọt, lùi lại: “Thực ra tôi không thích kiểu của cô, tôi ưa mấy người trưởng thành, hiểu chuyện hơn…”
Tôi cười nhạt, lôi ra vài tấm ảnh của mẹ tôi. Vì ghen tị Mộc Mộc ăn diện lộng lẫy, bà ta cũng bắt đầu trau chuốt, thoạt nhìn còn khá ưa nhìn.
“Mẹ tôi lừa ông, vậy là bà ta nợ ông.”
Chẳng cần nhiều lời, khi thấy tôi bình an trở về, mẹ tôi như gặp ma. Sau đó, một cuộc gọi đến, bà ta lập tức khom lưng cúi đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu, mẹ tôi bỗng trở nên hào phóng, tiêu tiền không chớp mắt.
Tôi thờ ơ nhìn. Người đàn ông kia giàu, mẹ tôi hợp khẩu vị của gã ta, hai người tình nguyện qua lại, tôi chẳng có gì để nói.
Chỉ là, vợ gã kia kiên quyết không chịu sinh con, nên bọn họ không có con cái.
Phương Tĩnh Trạch bệnh nặng, cần tiền cứu mạng, người đàn ông đó bảo chỉ cần mẹ tôi sinh cho gã ta một đứa con trai, chi phí điều trị sẽ do gã lo liệu.
Về mặt này, đúng là mẹ tôi đã “hy sinh vì cứu người”. Dù bố tôi không chịu bỏ ra một xu, nhưng ông ta vẫn cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
Mẹ tôi ban đầu lo lắng, biết mình sai. Nhưng một ngày nọ, khi bà ta bụng to đi qua đi lại thì bắt gặp Phương Tĩnh Trạch ôm thím Hai, còn bố tôi đứng bên cạnh mắt đỏ hoe: “Mấy năm nay hai mẹ con cô chịu thiệt thòi rồi, tất cả là lỗi của con mụ kia, khiến cả nhà chúng ta không thể đoàn tụ!”
Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. thím Hai và mẹ tôi hét lên, lao vào đánh nhau. Bố tôi mắng mẹ tôi nhỏ nhen:
“Bà làm gì vậy! Tĩnh Trạch từ khi sinh ra đã được đưa cho bà nuôi, khác gì con ruột?”
“Đúng vậy, nó là con tôi và Tú Quyên! Ai bảo bà vừa xấu xí vừa keo kiệt, tôi đây đã chịu đựng bà lâu lắm rồi!”
“Bà sao có thể so được với Tú Quyên? Người ta là hoa khôi cơ quan, còn bà chỉ là con mụ đanh đá!”
Bố tôi đau lòng vì thím Hai, còn lên kế hoạch sau khi chữa khỏi bệnh cho Phương Tĩnh Trạch sẽ ly hôn mẹ tôi, để gia đình ba người họ đoàn tụ hạnh phúc.
Phương Tĩnh Trạch biết sự thật từ lâu, cậu ta khinh thường mẹ tôi thô tục nhưng lại thản nhiên hưởng lợi từ những thứ vốn không thuộc về mình.

Bình Luận

0 Thảo luận