Tới đây, ta đã hiểu rõ – việc này, Tần Chi Hành vốn đã chấp thuận.
Chàng để bà bà ra mặt nói hết lời hay lẽ phải, còn mình thì trốn sau rèm, tọa hưởng kỳ thành.
Bày ra một phen náo động như vậy, hóa ra chỉ là để cưới biểu muội Cố Thiên Thiên kia.
Mà là cưới, chứ chẳng phải nạp – chính là muốn ban cho nàng ta danh phận bình thê.
Khoảnh khắc ấy, mắt ta hoe đỏ, một giọt lệ khẽ rơi.
Thấy ta thương tâm đến thế, bà bà liền làm bộ làm tịch, rút khăn chấm chấm nơi khóe mắt, nước mắt kia căn bản chẳng tồn tại:
"Nhược Thư, ta nào không rõ con và Hành nhi tình thâm ý trọng. Chỉ là chuyện đến quá đỗi bất ngờ, lòng ta cũng chẳng nỡ thấy con ngày ngày vì bệnh tình Hành nhi mà đau đáu lo toan..."
"Ta thực sự đã hết cách. Biết bao đại phu đều bó tay, giờ cuối cùng cũng có một phương pháp... ai..."
Bà ấy tỏ ra bất đắc dĩ vì nghĩ cho ta, trong mắt người ngoài, chẳng khác gì một bà bà hiền từ yêu thương con dâu, vì con trai mà khổ tâm.
Nói lòng ta không đau – là giả.
Nhưng ta càng rõ, giọt lệ ấy... là vì chính ta mà rơi.
Cả một đời, ta đánh cược vào một lời hứa của nam nhân – cuối cùng vẫn là bại trận.
Cố Thiên Thiên mới bước vào phủ chưa tròn nửa năm.
Còn ta và Tần Chi Hành đã kết tóc se tơ suốt năm năm ròng.
Hắn dụng tâm sâu như vậy, chẳng qua là vì muốn giữ trọn chữ tín, lại thuận đường ban cho biểu muội một danh phận đường hoàng.
Nam tử từng phi ngựa giữa gió tuyết, chìa tay kéo ta lên lưng ngựa, hóa ra lại là kẻ hèn nhát nuốt lời.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta đã có quyết định.
Là quý nữ xuất thân thế gia, ta vẫn giữ lấy phẩm hạnh và tôn nghiêm, không đến mức phát cuồng mà gào thét.
Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi:
"Biểu muội dung mạo đoan trang, phẩm hạnh dịu hiền, chỉ e không cam tâm làm thiếp cho Chi Hành."
Bà bà nghe ta định sẵn thân phận là thiếp, ánh mắt liền lóe sáng, thuận theo lời ta:
"Đúng vậy, Thiên Thiên cũng là khuê nữ dòng dõi thế gia, để nàng ấy làm thiếp thì quả thực ủy khuất quá."
"Nhược Thư, con trước giờ thấu tình đạt lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-t-si-m-t-nh-s-u-l-i-c-n&chuong=2]
Hay là ban cho Thiên Thiên danh phận bình thê đi. Dù sao trong Hầu phủ này, địa vị của con vẫn là cao nhất, không ai có thể lay chuyển được."
Ta khẽ chau mày, nét mặt hiện lên vài phần do dự:
"Bà bà, từ xưa đến nay, chỉ có hạng thương nhân thấp kém mới có chuyện cưới bình thê."
"Huống hồ hai tháng nữa chính là kỳ khảo hạch ba năm một lần. Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc xét công trạng của Chi Hành, chỉ sợ bất lợi."
Nghe vậy, bà bà trầm ngâm không đáp.
Cố Thiên Thiên có vài phần giống bà thuở còn xuân sắc, lại miệng ngọt khéo léo, hết mực làm bà hài lòng.
Còn ta, tuy xuất thân cao quý, nhưng luôn giữ lễ quá mức, không ngọt ngào mềm mỏng như Thiên Thiên.
Chính bởi thế, bà mới dung túng cho con trai mình gây ra hành động hồ đồ này.
Thế nhưng, dù bà có thương Thiên Thiên đến nhường nào, người bà thật tâm yêu thương... vẫn là Tần Chi Hành.
Nếu thực sự ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng, thì đúng là được chẳng bù mất.
3
Thấy bà bà ra chiều khó xử, ta khẽ liếc Bạch Chỉ một cái. Nàng lập tức hiểu ý, hớn hở thưa:
“Phu nhân, thiếu phu nhân, nô tỳ chợt nhớ trong phủ có một người, sinh thần bát tự vô cùng tương hợp.”
“Chính là Tiểu Hoan trong viện, với thân phận thấp hèn của nàng ta, nếu được chọn làm người xung hỉ cho thiếu gia, chẳng khác nào trèo cao, chàng sẽ không dám từ chối.”
Ta cố nén ý cười, liền chen lời bà bà mà cất giọng:
“Thế thì còn gì bằng, miễn cho biểu muội phải chịu ủy khuất. Mau truyền người đến cho ta xem mặt.”
Lời vừa dứt, đã sai người đi mời Tiểu Hoan đến.
Bà bà vừa trông thấy liền sa sầm nét mặt.
Chỉ thấy Tiểu Hoan tướng mạo tầm thường, áo quần vải thô, mùi xú uế phảng phất quanh thân.
“Ngươi là ai? Làm việc gì trong phủ?” bà bà hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận