“Anh Tiêu Nhiên, anh đừng báo cảnh sát. Em cầu xin anh đấy. Anh không vì em, thì cũng vì đứa bé trong bụng em mà nghĩ lại đi. Anh thật sự nhẫn tâm để nó, cũng giống như anh ngày xưa, lớn lên mà không có cha sao? Dù người lớn thế nào, đứa bé vẫn là vô tội mà!”
Nghe Lý Oánh Oánh nói, lòng tôi thắt lại.
Không khó hiểu vì sao dù bị phản bội, Cố Tiêu Nhiên vẫn không thể quên được cô ta.
Cô ta biết cách nắm lấy trái tim của Cố Tiêu Nhiên, chạm đúng vào nơi yếu mềm nhất trong lòng anh ta.
Cố Tiêu Nhiên lớn lên trong cảnh cha mẹ ly hôn, giống như một quả bóng rách không ai cần, bị đá qua đá lại. Cuối cùng, anh ta được bà nội nuôi dưỡng, trưởng thành trong cảnh thiếu thốn tình thương.
Tôi yêu anh ta, không chỉ bởi cái nhìn đầu tiên định mệnh, mà còn bởi sự đồng cảm.
Tôi cũng chẳng hơn gì anh ta.
Tôi từng sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, là đứa con út muộn màng được cha mẹ yêu chiều hết mực. Nhưng rồi năm tôi năm tuổi, công ty của cha mẹ phá sản.
Cha tôi không chịu nổi cú sốc ấy, lên cơn đau tim rồi qua đời trên giường bệnh.
Mẹ tôi vì quá đau buồn cũng rời đi không lâu sau đó, bỏ lại tôi bơ vơ không nơi nương tựa.
Hạnh phúc của tôi tựa như pháo hoa trên bầu trời đêm – rực rỡ, nhưng chóng tàn.
Kể từ đó, tôi trở thành đứa trẻ mồ côi bị các họ hàng xa lánh, đùn đẩy qua lại.
Tôi khao khát một gia đình, sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được nó.
Đặc biệt, tôi muốn con mình được sống trong hạnh phúc, không phải chịu những khổ đau như tôi từng trải qua.
Vì thế, ngày tôi bắt gặp cảnh Cố Tiêu Nhiên và Lý Oánh Oánh phản bội mình, tôi không muốn ly hôn mà chỉ muốn rời đi để bình tâm.
Giờ đây, Lý Oánh Oánh lại chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng Cố Tiêu Nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-ch-ng-nh-n-t-m&chuong=6]
Tôi biết anh ta sẽ mủi lòng.
Quả nhiên, tôi thấy khuôn mặt lạnh lùng, quyết liệt của anh ta bắt đầu có chút do dự.
Trái tim tôi vốn đã băng giá, nay như bị hàng ngàn mũi kim nhọn xuyên qua.
Con của Lý Oánh Oánh có lẽ chỉ mất đi người cha.
Còn con của tôi thì sao?
Con tôi và Cố Tiêu Nhiên, bị bầy sói xé toạc ra khỏi bụng tôi, chết thảm trong nanh vuốt của chúng.
Tôi thậm chí chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của con.
Lý Oánh Oánh nhận ra sự do dự trên mặt Cố Tiêu Nhiên, liền vội vàng nói tiếp: “Anh Tiêu Nhiên, em cầu xin anh, sau này con em nhất định sẽ biết ơn anh!”
Nghe vậy, dường như Cố Tiêu Nhiên chợt nhận ra điều gì.
Anh ta nắm lấy tóc Lý Oánh Oánh, buộc cô ta nhìn thẳng vào mắt mình.
“Lý Oánh Oánh, cô bảo tôi thương hại con cô vì nó không có cha, vậy còn con tôi và Trần Nhiễm thì sao? Con tôi và Trần Nhiễm, bị chồng cô giết chết một cách dã man như thế, cô bảo tôi đi xin ai thương hại đây? Cô lấy tư cách gì để nói ra những lời đó hả?”
Cố Tiêu Nhiên đẩy mạnh Lý Oánh Oánh, khiến cô ta loạng choạng ngã xuống đất. Đầu cô ta vô tình đập vào mép bàn, lập tức toác ra một vết máu lớn.
Lý Oánh Oánh ôm lấy vết thương, gương mặt lộ rõ sự không thể tin nổi: "Anh Tiêu Nhiên, trước giờ anh chưa từng ra tay với em. Nhưng hôm nay, đây đã là lần thứ hai rồi."
Hành vi "trà xanh" của Lý Oánh Oánh khiến tôi cảm thấy kinh tởm đến muốn ói.
Cố Tiêu Nhiên giận đến mức run người, hét lớn: "Cút! Vợ con tôi đều đã chết! Cô còn dám nói những lời rác rưởi như vậy sao? Mẹ nó, tôi muốn giết chết các người!"
Vừa nói, Cố Tiêu Nhiên vừa quay người, định vào bếp lấy dao chặt.
8
Lý Oánh Oánh vội vàng ôm chặt lấy chân Cố Tiêu Nhiên, khẩn thiết cầu xin: "Anh Tiêu Nhiên, chẳng phải trước giờ anh luôn thích em sao? Chỉ cần anh không báo cảnh sát, chúng ta ba người vẫn có thể sống cùng nhau mà."
Sự trơ trẽn của Lý Oánh Oánh khiến tôi như muốn đảo lộn tam quan.
Thì ra, con người ta nếu không biết xấu hổ, có thể đạt đến mức độ này ư?
Tôi cứ nghĩ rằng, chỉ cần Lý Oánh Oánh rơi nước mắt, Cố Tiêu Nhiên sẽ lập tức buông xuôi.
Dẫu sao, Cố Tiêu Nhiên cũng chưa từng thật lòng để tâm đến tôi. Tôi từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là cái bóng thay thế cho Lý Oánh Oánh mà thôi. Giờ khi ánh trăng sáng của anh ta sẵn lòng ở bên, còn lý do gì để anh ta bận tâm đến một kẻ như tôi?
Nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, Cố Tiêu Nhiên lại vung một bạt tai thẳng vào mặt Lý Oánh Oánh, sau đó dùng chân đá văng cô ta ra xa.
Anh ta quay lại, định bấm số báo cảnh sát lần nữa thì Lý Oánh Oánh đột nhiên bật cười lạnh lùng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận