Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGƯỜI CHỒNG NHẪN TÂM

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:19:18
Đột nhiên, Cố Tiêu Nhiên như nghĩ ra điều gì đó. Anh dừng khóc, vội vàng gọi lại cho cảnh sát.
“Anh Cố, tôi đã nói rất rõ rồi. Không xác định được danh tính thi thể, chúng tôi không thể lập án.”
“Không, vẫn còn một thi thể khác.”
Cố Tiêu Nhiên dẫn cảnh sát đến phía sau ngọn đồi.
Anh ta run rẩy đào bới đất bằng tay không, cố gắng tìm kiếm điều gì đó.
Nhưng sau một hồi lâu, anh ta chẳng tìm thấy gì.
“Không thể nào... rõ ràng nó ở đây mà...”
Móng tay anh ta cắm đầy đất cát, tay trầy xước đến bật máu. Anh ta quỳ xuống đất, tuyệt vọng chôn tay sâu vào lòng đất như muốn tìm lại thứ đã mất.
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy mình ngày càng không hiểu nổi con người này.
Cố Tiêu Nhiên vốn là người yêu sạch sẽ đến mức cực đoan, thậm chí có chút ám ảnh.
Anh ta luôn rửa tay sau mỗi lần đọc tài liệu, và cả trước lẫn sau khi chạm vào tôi.
Vậy mà bây giờ, anh lại dùng tay không để bới đất, bất chấp sự bẩn thỉu và đau đớn.
Không hiểu sao, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác xót xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-i-ch-ng-nh-n-t-m&chuong=9]


Dẫu Cố Tiêu Nhiên không yêu tôi, nhưng có lẽ anh ta thật lòng yêu thương đứa con của mình.
Tôi chợt thấy hối hận. Giá như hôm đó, thay vì muốn tạo bất ngờ cho anh ta, tôi đã báo ngay việc mình mang thai, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Có thể, vì đứa trẻ, anh ta sẽ lo lắng và không để tôi đi một mình.
Nếu vậy, bi kịch liệu có xảy ra?
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ từ khoảnh khắc tôi gặp Cố Tiêu Nhiên, số phận bi thảm của tôi đã được định sẵn rồi.
Cố Tiêu Nhiên cứ thế đào đất, đến khi móng tay anh ta bật ra, tay sưng đỏ, máu chảy ròng ròng vẫn không chịu dừng lại.
Một viên cảnh sát đứng bên cạnh không kìm được, bước đến vỗ nhẹ vào vai anh ta.
Cố Tiêu Nhiên quay đầu nhìn cảnh sát, miệng lặp đi lặp lại trong vô vọng: “Con tôi rõ ràng ở đây. Hôm đó, tôi rõ ràng đã nhìn thấy...”

11
Cảnh sát có lẽ nghĩ rằng Cố Tiêu Nhiên vì quá đau buồn mà tinh thần trở nên bất ổn.
Anh ấy khoác vai Cố Tiêu Nhiên, ra hiệu cho các đồng nghiệp phía sau, định đưa anh ta xuống núi.
“Anh Cố, anh về nhà nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì hãy liên lạc với chúng tôi sau.”
Cố Tiêu Nhiên như bị kích thích mạnh.
Anh ta vùng khỏi tay cảnh sát, quay lại nơi ban đầu tiếp tục đào đất.
Cảnh sát thở dài, không cản nữa, để mặc anh ta bới đất trong tuyệt vọng.
Tôi biết con tôi không nằm ở đó.
Ngày hôm đó, tôi tận mắt chứng kiến Cố Tiêu Nhiên đào đất, lấy ra phần hộp sọ của con tôi ngay tại chỗ này.
Sau đó, anh ta tùy tiện chôn nó ở gần đó, trước một bông hoa dại màu vàng.
Nhưng Cố Tiêu Nhiên không hề hay biết, vì lúc đó anh ta chẳng buồn để tâm.
Cố Tiêu Nhiên cứ bới mãi, đến khi mặt trời dường như sắp lặn.
Thật không may, trời bắt đầu đổ mưa.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, mây đen phủ kín bầu trời vốn đã âm u.
Cảnh sát nhìn lên bầu trời u ám, trên mặt hiện rõ vẻ bất nhẫn xen lẫn bất lực.
Anh ấy thở dài lần nữa, tiến đến đỡ Cố Tiêu Nhiên dậy.
“Anh Cố, trời đã tối, chúng ta nên về thôi.”
Không đợi Cố Tiêu Nhiên trả lời, hai viên cảnh sát khác đỡ anh ta đứng lên, chuẩn bị đưa anh ta rời đi.
Trong lòng tôi trào lên cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Biết bao lần, tôi và con chỉ cách kẻ thù một bước để đòi lại công lý.
Nhưng rồi cũng biết bao lần, tôi đành bất lực nhìn kẻ ác ung dung ngoài vòng pháp luật.
“Cảnh sát, tin tôi đi, con tôi thực sự ở đây mà!”
“Anh Cố, chúng tôi hiểu nỗi đau của anh, nhưng anh đã tìm cả ngày rồi, thật sự không thấy bất kỳ điều gì. Tôi nghĩ rằng…”
Cảnh sát ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra những lời mà có lẽ anh ấy đã kìm nén rất lâu: “Có lẽ… đứa trẻ đó chưa từng tồn tại. Tất cả chỉ là ảo giác mà anh Cố tạo ra vì quá đau lòng khi mất vợ.”
“Không thể nào! Thật sự có mà! Tôi không hề nói dối!”
Cố Tiêu Nhiên giãy giụa dữ dội, cố thoát khỏi sự kiềm chế của cảnh sát.
Dù anh ta từng học võ, nhưng so với những cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp, anh ta vẫn không phải là đối thủ.
“Anh Cố, xin anh hiểu cho chúng tôi. Trời đã tối, mưa lại lớn, chúng tôi không thể để mọi người gặp nguy hiểm chỉ vì ảo giác của anh được.”
Cảnh sát vừa nói vừa đỡ Cố Tiêu Nhiên xuống núi.
Khi bị kéo đi, ánh mắt Cố Tiêu Nhiên bất ngờ nhìn thấy bông hoa nhỏ không xa phía trước.
Anh ta hét lên: “Tôi tìm thấy rồi! Thả tôi ra! Tôi nhớ ra rồi, con tôi ở đó!”

Bình Luận

0 Thảo luận