18
Tháng thứ năm sau khi chia tay, tôi dần hình thành thói quen viết nhật ký. Nói là nhật ký cũng chưa hẳn chính xác, nó giống một danh sách “đã hoàn thành” mỗi ngày hơn. Một chuỗi những điều nhỏ nhặt, vụn vặt mà tôi tự mình thực hiện, những điều tích cực đang dần kết nối với nhau qua từng trang giấy, giúp tôi lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống.
Thế giới của tôi đã quay trở lại quỹ đạo, và lần này, nó xoay quanh chính tôi.
Tôi chuyển đến một căn phòng trọ mới, tự mình lắp ghép chiếc ghế sofa theo hướng dẫn của IKEA, dán lớp giấy trắng lên khung cửa sổ loang lổ. Những đóa hoa lại xuất hiện trong chiếc bình thủy tinh đầu giường, còn bức tường phía bàn làm việc đã biến thành album ảnh polaroid dành riêng cho tôi.
Nếu có nhu cầu chia sẻ, Cao Ca vẫn luôn là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi và cô ấy dần trở thành bạn bè thường xuyên trò chuyện. Cô ấy kể tôi nghe về trận tuyết đầu mùa ở Hòa Mộc, gửi đến tôi một thế giới trắng xóa, thuần khiết và bao la. Còn tôi thì gửi cô ấy ảnh những món tráng miệng vừa khám phá ở tiệm trà chiều mới, bảo rằng: Nếu có dịp về Thượng Hải, tôi mời cô ăn bánh.
Giao thừa năm ấy, tôi nhận được lời chúc năm mới đúng giờ từ cô ấy, cũng vui vẻ đáp lại. Cô ấy đột nhiên hỏi: “Tên người cũ của em có nhắn gì không?”
Tôi sững người trong giây lát, thoát khỏi giao diện WeChat để kiểm tra tin nhắn, rồi quay lại, đáp: “Không.”
Cao Ca bật cười: “Hai người yêu cũ của chị đều nhắn chúc mừng nè, ha ha ha.”
Tôi cũng cười theo: “Nhìn chị đắc ý chưa kìa.”
Cô ấy không trêu ghẹo nữa, mà nghiêm túc hỏi han: “Thật lòng mà nói, có thấy hụt hẫng không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp không chắc chắn: “Có thể có, có thể không.”
Dĩ nhiên, tôi vẫn cứng miệng: “Huống hồ, em cũng chẳng có nhắn cho anh ta.”
Cao Ca bảo: “Không nhắn là đúng rồi.”
Tôi thở dài một hơi, cười nhẹ: “Cũng khá mất mặt đấy. Đã bao lâu rồi mà em vẫn không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát để nói với chị rằng, em hoàn toàn không bận tâm, ai thèm quan tâm anh ta có gửi lời chúc hay không chứ.”
Cao Ca lại nói: “Sao lại mất mặt chứ? Không thể đạt tới trạng thái ‘hoàn toàn vô cảm’ thì đáng xấu hổ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngh-a-c-a-s-chia-ly&chuong=40]
Cảm xúc đâu phải một sản phẩm có tiêu chuẩn cố định, nó cũng giống như cây cỏ vậy, có lúc vươn cao, có lúc khô héo… em cứ từ từ thôi.”
Từ lúc xóa bỏ Hứa Thụ Châu, suốt hai tháng qua tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt, vậy mà lời của Cao Ca lại khiến tôi cay mũi không thể kìm nén. Tôi lặng lẽ đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy nhiều lần, rồi chân thành đáp lại: “Cảm ơn chị.”
…
Sát Tết, tôi hiếm hoi trở về quê nhà một chuyến.
Năm nay là một mùa đông ấm áp, vùng đồng bằng Trường Giang gần như không có mưa. Khi xe đưa đón ghép về đến nhà, trời đã khuya. Mẹ chẳng nề hà, hái cả một rổ rau xanh tự trồng rồi nấu mì cho tôi. Rau đã trải qua sương giá, cắn vào liền cảm nhận vị ngọt thanh tươi mát.
Tôi nhai trứng gà luộc, thi thoảng trả lời những câu hỏi quen thuộc của ba từ tình hình thu nhập, triển vọng công việc v.v… Còn mẹ lại quan tâm đến chuyện tình cảm hơn, bà hỏi tôi có quen ai chưa.
Trước nay, tôi vẫn có thói quen chặn ba mẹ khỏi bài đăng trên mạng xã hội, nên họ hoàn toàn không biết về sự tồn tại của Hứa Thụ Châu. Nhưng lần này, tôi chọn thành thật: “Hồi đại học có yêu một người, nửa năm trước chia tay rồi.”
Mẹ thoáng hé môi, nhưng rồi lại khẽ mím lại. Không khí trên bàn ăn chợt trùng xuống một thoáng, cha tôi liền lên tiếng an ủi: “Trước lập nghiệp, sau lập gia. Mà con vẫn còn trẻ mà, có gì đâu mà vội.”
Tôi gật đầu.
Hồi còn yêu, tôi từng tưởng tượng sẽ có một ngày dắt Hứa Thụ Châu về quê, giới thiệu với ba mẹ, rồi cùng nhau bàn về tương lai. Nhưng tôi cũng không tránh khỏi tự ti. Bởi với một đã quen với những ánh đèn rực rỡ của thành phố, thì liệu anh ta có cảm thấy chán ngán ngôi làng nhỏ bé này không? Dù biết anh ta sẽ không để lộ bất cứ biểu cảm gì, tôi vẫn không thể dập tắt những suy nghĩ ấy trong đầu.
Nếu ba tôi nhìn anh ta với ánh mắt dò xét, nếu mẹ tôi cố gắng đối xử thật tốt với anh ta, anh ta sẽ nghĩ gì? Liệu anh ta có thấy xa lạ với một tôi khác, một tôi thuộc về vùng đất này không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận