Sở Quý Uyên cụp mắt, hàng mi dài che khuất mọi suy tư trong đáy mắt.
Hồi lâu, hắn khẽ nói: “Không cần. Nàng ấy vốn là thê tử kết tóc của ta. Lúc cầu hôn, ta từng hứa sẽ bảo vệ nàng cả đời. Thế nhưng bốn năm qua, ta lại nuốt lời, để nàng chịu nhiều ấm ức.”
Nói đến đây, khóe môi hắn khẽ nhếch, lời nói mang theo chút chua xót: “Hiện tại kết cục như thế này, coi như là cái giá ta phải trả vì đã thất hứa. Không thể trách ai khác.”
Nghe hắn nói kiên quyết như vậy, các vị đại thần chỉ đành lắc đầu, thở dài nặng nề rồi xoay người bỏ đi.
Lúc này, cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Hồng công công bước ra nói: “Sở đại nhân, Hoàng thượng muốn gặp ngài.”
Sở Quý Uyên chỉnh lại y phục, chậm rãi bước vào bên trong.
...
Bên trong Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế ngồi trước án thư, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị thần tử đang quỳ dưới điện.
“Ngươi có biết tội chưa?”
Sắc mặt Sở Quý Uyên không đổi, vẻ mặt lạnh nhạt đầy bình thản: “Thần không biết.”
Hoàng đế ném tấu chương buộc tội xuống đất: “Chuyện ngươi và Tô Vãn Phù thông đồng với nhau, còn cần trẫm phải nói ra sao?”
Sở Quý Uyên khẽ nâng mắt, nhìn về phía những tấu chương trên mặt đất.
“Thần và thê tử chưa từng thông đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ch-ng-khi-n-ta-gi-i&chuong=13]
Hồ sơ vụ án đã được gửi vào cung, Đốc Sát Viện hẳn đã kiểm chứng.”
Hoàng đế lắc đầu, giọng điệu mang chút bất lực: “Triều thần trong triều, có đến tám mươi người cùng buộc tội ngươi. Dù ngươi không làm chuyện đó, trẫm cũng phải cân nhắc ý kiến của các triều thần khác.”
Hoàng đế nhìn Sở Quý Uyên: “Sở gia đời đời làm quan, ngươi cũng là người trẫm trông nom từ nhỏ. Trẫm đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là…”
Ngài thở dài: “Tại sao ngươi lại cưới Tô Vãn Phù? Giang Doanh Doanh là nữ nhi của cựu thừa tướng, nếu ngươi kết thân với nàng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.”
Sở Quý Uyên nhàn nhạt đáp: “Tình cảm, không thể cưỡng cầu.”
Hắn từ từ lấy một chiếc quan ấn từ trong áo ra, đặt lên mặt đất trước mặt, rồi cúi người nói: “Khiến hoàng thượng khó xử là lỗi của thần. Vì vậy, thần xin từ quan để chịu trách nhiệm. Quan ấn xin được trả lại bệ hạ.”
Sắc mặt Hoàng đế nặng nề: “Một khi trả lại quan ấn, ngươi sẽ không còn cơ hội làm quan nữa. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Ngài trầm giọng hỏi: “Vì một nữ nhân mà hủy hoại tiền đồ tốt đẹp, ngươi thực sự không hối hận sao?”
Sở Quý Uyên im lặng một lúc, sau đó kiên định đáp: “Thần, không hối hận.”
14
Ban đêm.
Tô Vãn Phù bước đi trên con phố vắng tanh không một bóng người, thần sắc có phần mơ hồ.
Từ sau khi Sở Quý Uyên vào cung, nàng đã cố gắng vận dụng mọi mối quan hệ có thể.
Cầu xin bọn họ ra mặt giúp Sở Quý Uyên, nhưng vì sự việc quá lớn, không ai muốn dây vào chút nào.
Thật sự không còn cách nào khác sao?
Nàng thở dài, đúng lúc đó một người từ cuối con phố vội vã chạy đến.
“Phu nhân, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngài nói chuyện.”
Tô Vãn Phù nghe thấy, nhìn sang, nhận ra người vừa đến là tiểu đồng bên cạnh Giang Doanh Doanh, nàng bất giác trở nên nghiêm túc.
“Giang Doanh Doanh muốn gặp ta?”
Tô Vãn Phù có chút ngạc nhiên, sau đó nhíu mày: “Giữa ta và nàng ta có gì để nói chứ?”
Tiểu đồng cúi đầu, đáp: “Tiểu thư muốn hỏi phu nhân, có phải ngài muốn cứu Sở đại nhân hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Vãn Phù khẽ biến, ánh mắt trầm xuống: “Ý ngươi là gì?”
Tiểu đồng không trả lời, chỉ hơi nghiêng người, cung kính nói: “Nếu muốn biết thêm, ngài cần tự mình đến gặp tiểu thư nhà ta. Mời đi theo ta.”
Nói xong, hắn ta liền tự đi về phía trước.
Tô Vãn Phù cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi nhìn bóng lưng tiểu đồng, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Dọc đường, nàng được dẫn đến nhã gian của một trà lâu.
Tiểu đồng dừng bước, đứng trước cửa: “Tiểu thư đang ở bên trong, mời Tô tiểu thư vào.”
Tô Vãn Phù hơi ngập ngừng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa vừa mở, hương trà thanh nhã trong không khí lập tức tràn vào.
Nhưng Tô Vãn Phù không có tâm trạng để thưởng thức, nàng liếc nhìn quanh một vòng, liền thấy Giang Doanh Doanh đang ngồi bên cửa sổ.
Nàng ta nhàn nhã thưởng thức chén trà trong tay, dáng vẻ vô cùng thong thả.
Ánh mắt Tô Vãn Phù trầm xuống, bước tới cạnh cửa sổ và ngồi xuống đối diện nàng ta.
“Nếu có cách gì thì nói thẳng ra.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận