Ban đêm, tại Sở trạch.
Tô Vãn Phù ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mông lung nhìn ra màn đêm. Tâm trí nàng rối như tơ vò, không sao tháo gỡ.
Lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến nàng không thở nổi.
Nàng không biết chuyện ban ngày ở Đại Lý Tự sẽ được xử lý ra sao.
Lưu đại nương lén lút tạt mực trong đêm, không chứng không cớ, chỉ cần bà ta phủ nhận, ngay cả báo quan cũng vô ích.
Chân mày nàng nhíu chặt lại, ánh mắt bất giác hướng về phía cửa, lòng tràn ngập bất an.
Có đại nhân ở đó, hẳn sẽ xử lý ổn thỏa.
Nghĩ tới Sở Quý Uyên, lòng nàng cũng dịu lại đôi phần.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Sở Quý Uyên bước vào, vẻ mặt khó lường.
Thấy hắn, Tô Vãn Phù lập tức tiến lên, sốt ruột hỏi: “Chuyện hôm nay xử lý thế nào rồi?”
Sở Quý Uyên hơi khựng lại, ánh mắt thoáng biến đổi.
Hắn khẽ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Dưới chân thiên tử, bà ta biết không nên làm ầm ĩ, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của Tô Vãn Phù mới dần hạ xuống: “Vậy thì tốt.”
Sở Quý Uyên nhìn nàng, đôi mắt đen vốn tĩnh lặng bỗng thoáng dao động.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện này đã gây náo loạn quá lớn, đến tai Hoàng thượng. Sáng nay, Hồng công công đã mang thánh chỉ đến.”
Tô Vãn Phù ngẩn người, vô thức siết chặt tay: “Ông ấy nói gì?”
Sở Quý Uyên ngước mắt nhìn nàng, đưa tờ giấy trong tay ra.
“Cùng với nguyện vọng của bách tính, giờ đây, đây có lẽ là cách xử lý thỏa đáng nhất.”
Ánh mắt Tô Vãn Phù dừng trên tờ giấy, chần chừ một lúc rồi nhận lấy, mở ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ch-ng-khi-n-ta-gi-i&chuong=6]
Khoảnh khắc ấy, cả người nàng sững lại, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Trên giấy là tám chữ lớn:
“Phong thư gác bút, vĩnh bất tái tố.”
(Khóa thư, dừng bút, không bao giờ tố tụng nữa).
7
Tô Vãn Phù không kìm được đôi tay run rẩy, siết chặt tờ giấy trong tay, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
Phong thư gác bút...
Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Quý Uyên, ánh mắt đầy vẻ sững sờ, giọng nói khẽ run: “Đây chính là cách xử lý mà đại nhân nói là thỏa đáng nhất sao?”
Sở Quý Uyên đứng yên lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở lời: “Qua một thời gian, khi chuyện này lắng xuống, nàng hãy trở lại thư quán. Những ngày này, hãy sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ vụ án của Lưu lão gia và giao hết cho Giang Doanh Doanh.”
Nghe hắn nhắc đến tên Giang Doanh Doanh, nỗi chua xót trong lòng Tô Vãn Phù càng không thể kìm nén.
Đôi mắt nàng ửng đỏ, lệ tràn ngấn nước, nghẹn ngào nói: “Phải chăng chỉ cần Giang Doanh Doanh quay lại, thì tất cả mọi thứ của ta đều phải trao cho nàng ta?”
Sở Quý Uyên nghe vậy, nhíu mày thật chặt, cảm thấy khó hiểu vô cùng: “Ngay cả công tư cơ bản, nàng cũng không phân biệt được. Điểm này, nàng thật không bằng nàng ấy.”
Nói xong, hắn quay lưng bước vào phòng, không ngoảnh lại.
Nước mắt Tô Vãn Phù ngay lập tức dâng đầy, từng giọt lớn rơi xuống không ngừng.
Nỗi đau từ lồng ngực lan tỏa khiến nàng không kìm được, đành co người lại.
...
Hai ngày sau, tại Sở trạch.
Tô Vãn Phù đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt thất thần.
Nói là để tránh thị phi, nhưng thực chất chẳng khác nào bị giam lỏng.
Trước đây ở thư quán, nàng bận rộn đến không ngơi tay. Nay đột nhiên rảnh rỗi, nàng lại cảm thấy trống trải vô cùng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở.
Sở Quý Uyên bước vào, đặt chiếc hộp quà tinh xảo lên bàn một cách hờ hững: “Hôm nay trên đường về, tiện tay mua thôi.”
Tô Vãn Phù nhìn chiếc hộp nhỏ được chế tác tinh xảo trên bàn, không hiểu ý hắn.
Nàng chần chừ mở hộp, bên trong là một chuỗi vòng tay mã não mịn màng sáng bóng.
Những hạt ngọc đỏ rực như chu sa, nhìn chất liệu, đây rõ ràng là mã não Nam Hồng.
Tô Vãn Phù sững người trong giây lát, gần như không dám tin: “Đại nhân... đây là tặng cho ta sao?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Sở Quý Uyên tặng nàng một món quà.
Sở Quý Uyên khẽ gật đầu: “Vài ngày nữa sẽ có gia yến ở Sở trạch. Nàng tiều tụy thế này, đi dự tiệc sẽ khiến người khác chê cười. Hãy nghỉ ngơi cho tốt vài ngày.”
Nghe hắn xác nhận, trong lòng Tô Vãn Phù dâng lên một cảm giác ấm áp.
Nàng biết rõ, đại nhân chỉ đang cố bù đắp cho nàng vì chuyện thánh chỉ kia.
Dẫu vậy, nàng vẫn cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận