Mặc dù tiểu Hoàng Thượng tự đề cử mình nhưng bị bọn ta từ chối. Bọn ta ngồi lại với nhau, cùng nghĩ cách làm sao cứu được Vương gia. Suy nghĩ cả ngày, đồ ăn của tiểu Hoàng Thượng tới, hắn liền nóng lòng đuổi hai chúng ta đi.
Hắn chỉ là Hoàng Thượng bù nhìn, đồ ăn cũng không còn phong phú tinh xảo, miễn cưỡng mới vừa đủ ăn, mà bọn ta đều đói. Đang giằng co một lúc, thì nghe được Trạng Nguyên gia cầu kiến.
“Hoàng Thượng, thần đặc biệt đến thỉnh an người.”
Sắc mặt tiểu Hoàng Thượng trắng bệch, lập tức nhét hai người bọn ta vào gầm giường.
“Đừng lên tiếng, hắn hiện tại không phải là người tốt, có khả năng sẽ tiêu diệt các ngươi.”
Hắn vừa nói, vừa chỉnh trang lại y phục, lấy lại khí thế đế vương.
“Ái khanh mời vào! Hôm nay cơn gió nào đã thổi ái khanh tới đây.”
Trạng Nguyên gia không trả lời, chỉ đặt chiếu thư trước mặt Hoàng Thượng: “ “Nhiếp Chính Vương ý đồ mưu phản, lý nên tru di cửu tộc, nếu bệ hạ còn niệm tình cảm, chỉ cần trảm lập quyết là được.”
Mỗi chữ hắn nói ra miệng, tựa như từng viên đá đè nặng vào tim ta, làm ta không thở nổi. Bình Vi cô nương nắm chặt tay ta, căm giận mà nhìn ra ngoài.
“Trương Thiên Vũ, ngươi đang dạy trẫm làm việc sao?”
“Bệ hạ, không phải thần đang dạy người làm việc, chỉ là đây là ý chỉ của Thái Hậu nương nương, thần không dám không nghe lời!”
“Từ khi nào mà ý chỉ của Thái Hậu lại lớn hơn thánh chỉ của Hoàng Thượng?” Tiểu Hoàng Thượng cười lạnh, đem chiếu thư kia nện vào mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nhi-p-ch-nh-v-ng-phi&chuong=18]
“Nếu Vương Thúc có gì bất trắc, trẫm cũng sẽ không hèn nhát sống một mình, đến lúc đó những chuyện dơ bẩn của Thái Hậu, cùng cho thiên hạ biết đi.” Trương Thiên Vũ đi rồi, trong phòng rơi vào im lặng, tiểu Hoàng Thượng cũng trầm mặc một lúc, rồi quyết định liều một phen.
“Nếu không có Vương thúc, ta cũng không có được ngày hôm nay, hay chúng ta cùng đi cướp ngục đi.”
Tiểu Hoàng Thượng là vua lâu như vậy rồi cũng có chút quan hệ, nhưng cả thành đều bị Thái Hậu bao vây, cứu người ra thành công rồi muốn chạy đi đâu cũng không được.
Chuyến này chỉ có đi mà khó có về, tiểu Hoàng Thượng khóc la, Bình Vi cô nương đành đánh ngất hắn.
Lợi dùng chút quan hệ của hắn, bọn ta thành công lẻn vào ngục, nhưng chúng ta không ngờ tới Trạng Nguyên gia cùng Hà Tây công chúa cũng đang ở đây.
“Vương thúc à thật đáng tiếc, ngươi va hắn từng thân thiết như vậy, chắc giờ thúc buồn lắm”
Thiên lao chỉ có một ngọn đèn dầu yếu ớt, ta men theo âm thanh mà đến, chỉ thấy một người đầu tóc rối bù bị trói trên giá, gúc đầu. Trạng Nguyên gia đang ôm Hà Tây công chúa đứng trước mặt hắn.
“Chẳng lẽ nàng thật sự tin ta và hắn là đoạn tụ sao?”
Hà Tây công chúa cười duyên: “Nếu không phải chàng nói sẽ tự tay tiễn hắn lên đường, ta có lẽ đã tin!”
Tự tay… đưa hắn lên đường…..
Trong đầu ta như nổ tung, nhìn người trên tường kia, không còn sinh khí, dưới chân là một bãi máu đặc sệt, trong không khí phảng phất mùi máu tươi.
Tay của ta kịch liệt run rẩy, bỗng nhiên có một thanh đao giơ lên, người bên cạnh ta nhanh hơn một bước, một đao đâm thẳng Hà Tây công chúa.
Trương Thiên Vũ nhạy bén cảnh giác, đột nhiên xoay người, chắn trước mặt Hà Tây công chúa.
Đao của Bình Vi cô nương đâm thẳng vào người hắn.
Bình Vi cô nương ngây ngẩn cả người, Trạng Nguyên gia cũng ngây ngẩn cả người.
21.
“AAAAAAAAA!”
Tiếng thét của Hà Tây công chúa phá vỡ sự im lặng: “Bắt thích khách.”
Trong phút chốc có mấy chục người tiến vào, kề dao vào ta và Bình Vi cô nương.
Ta nhân cơ hội, chạy về phía người trên giá, muốn cởi bỏ dây thừng dẫn hắn rời đi.
Nhưng hắn bị xích sắt khóa lại, trên bụng còn cắm chủy thủ, ta kéo thế nào cũng không được.
“Phu quân, phu quân!” Ta hối hận rồi, đáng lẽ ta không nên để hắn quay về Kinh thành, dù khóc lóc lăn lộn như thế nào cũng không nên để hắn đi, ta hối hận rồi.
“Bình Vi, ngươi dám làm phản?” Hà Tây công chúa mặt đầy oán độc ôm Trương Thiên Vũ người đầy máu, trên cổ cô ta là con đao của Bình Vi.
Ta hung tợn nhìn về phía cô ta, ta chưa bao giờ hận một người như vậy.
Vì thế ta giơ đao trong tay lên.
Bình Vi nắm cổ tay ta lại, dùng sức lắc đầu.
Ta run rẩy ha tay xuống, do dự.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận