Ta ôm đầu tức muốn chết, nương ta cứ đắm đuối nhìn cha ta, muốn lòi cả con mắt ra: “Thật là đẹp quá đi~~”
Còn không phải chỉ có hai mắt, cái mũi cái miệng thôi sao, xem hơn mười năm rồi cũng chưa thấy chán, ta chưa bao giờ thấy bà ấy nhìn ta như vậy.
Ta bất mãn bĩu môi, “Trương thúc so với cha còn đẹp hơn nhiều.”
Ai ngờ nương ta lại gật đầu: “Năm đó Trương thúc mặc váy, còn đẹp hơn cả nương.”
Trương thúc mặc váy??
Nghĩ đến bộ ria mép của thúc, quá tuấn tú, khiến ta không dám nhìn thẳng vào.
“Khi đó con còn chưa được sinh ra, nên không nhìn thấy được, thật đáng tiếc, Trương thúc của con đẹp rung động lòng người.”
Nương ta còn chưa nói xong, cha ta đã mở mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nhi-p-ch-nh-v-ng-phi&chuong=20]
Ông bình thường mắt điếc tai ngơ, nhưng chỉ cần thê tử của ông khen nam nhân nào là ông tỉnh rất nhanh.
“Quy Nhi, luyện chữ xong chưa?”
Đây cũng là nguyên nhân ta và ông không hợp, nghe biệt danh ông đặt cho ta Quy Nhi, Quy Nhi! Sao không gọi là Quy tử chứ.
Chỉ cần thê tử của ông khen ta hai câu, thì lại bắt ta luyện chữ hoặc luyện công, còn mình thì cái gì cũng không biết, suốt ngày chỉ biết ngủ, mỗi lần mở miệng là lại hành hạ ta.
“Đúng rồi, con mau đi luyện chữ đi, chỗ này nương tự lo được.”
“Dọn dẹp xong con mới đi, nương ngồi đi chén dĩa trong bếp không còn nhiều, không đủ dùng cho hôm nay.”
Ta không biết có hài tử nhà nào giống ta không, từ nhỏ đã phải chăm lo cho gia đình, nương thì không biết làm gì, cha thì suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ.
Quán rượu nhà ta có thể tồn tại đến bây giờ thật là kỳ tích.
Ông già đó lại nhướng mày: “Nàng lại làm vỡ hết chén dĩa rồi à, ngày mai kêu Đào Chi mua thêm mấy bộ, nàng thích gì cứ làm đó, không cần lo lắng.”
Cứ như là chén dĩa không cần tiền mua vậy.
Ta khịt mũi coi thường, còn nương ta lại vui vẻ như một đứa con nít, chạy lại ôm chặt cha ta: “Phu quân chàng thật tốt haha!” Tiêu tiền cho bà thì là người tốt, thật không hiểu nổi hai phu thê nhà này.
“Có thể để ý đến con còn ngồi đây không, sẽ ảnh hưởng đến trẻ con đó.” Ta bất mãn phàn nàn.
Từ nhỏ đến lớn, sự ân ái của hai người này khiến ta luôn có cảm giác dư thừa.
Nương ta lại không để ý chút nào, ngược lại hai mắt tỏa ánh sáng hỏi cha ta: “Hay là sinh thêm một đứa nữa?”
Bà đã muốn sinh thêm đứa nữa từ lâu.
Ta nghe dì Bình nói, bởi vì ta khó sinh, nương ta rất đau đớn, nên cha ta không muốn cho bà sinh nữa.
Nhưng ông già kia lại nói tiếp: “Sinh nữ nhi thì được, sinh một đứa như quỷ đòi nợ kia thì ta không chịu nổi đâu.”
Loại chuyện này cũng có thể lựa chọn sao.
Ai ngờ nương ta lại nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: “Phu quân nếu là nam nhi nữa thì nuôi dưỡng như nữ nhi nhé?” Ta mém sặc, đúng là nương ta, suy nghĩ không bao giờ giống người thường.
Ông già đang ăn một con baba, mặt tối sầm lại muốn nương ta từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Ta cười đau bụng, sau lưng chợt có cơn gió thổi tới, có vật gì đập vào lưng ta, lúc ấy ta quỳ xuống.
Ta quay đầu lại, thấy ông già đó đang búng búng ngón tay tính bàn tính.
Mà dưới đất, thứ vừa đập vào ta đang nằm ở đó, một hột bàn tính màu đỏ thẫm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận