3
Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cận Yến khẽ mở môi mỏng, giọng nói trầm thấp cất lên hai chữ: "Được thôi."
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức trở nên kỳ lạ.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Cận Thủ Lễ đang nghĩ gì, tôi không rõ. Dù sao, cả Cận Yến và Cận Tiêu đều là con trai ông ấy.
Ông ấy có thiên vị Cận Tiêu đến đâu cũng phải hiểu rằng tôi không cần Cận Tiêu nữa. Nếu vẫn muốn duy trì mối quan hệ với nhà họ Hứa, ông ấy chỉ có thể đặt hy vọng vào Cận Yến.
Ngược lại, Đinh Thục Dung thì lộ rõ vẻ hoảng hốt và giận dữ.
Bà ta túm lấy Cận Tiêu, kéo anh ta đến trước mặt tôi, giọng the thé: "Còn không mau xin lỗi Tiểu Ái!"
Cận Tiêu kinh ngạc nhìn tôi, sau đó lại hỏi một câu ngớ ngẩn: "Cô thực sự muốn cưới anh ta?"
"Chuyện này không cần cậu lo."
Cận Yến nhàn nhạt lên tiếng, anh ấy bước vài bước đến bên tôi: "Nếu mọi người không còn chuyện gì khác, mời về cho. Tôi và vị hôn thê còn phải bàn chuyện kết hôn."
Sắc mặt Cận Tiêu tối sầm lại, anh ta cắn răng nói: "Được lắm, Hứa Ái, cô đừng có mà hối hận!"
Sau đó, anh ta kéo mạnh tay Điền Giai Nghi rời đi.
Đinh Thục Dung hừ lạnh: "Lựa tới lựa lui lại chọn cái thứ chẳng ra gì, A Tiêu nói không sai, mong cô đừng hối hận!"
Nói xong bà ta cũng xoay người rời khỏi.
Chỉ còn lại Cận Thủ Lễ vẫn cố giữ nụ cười gượng gạo. Ông ấy liếc nhìn Cận Yến với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi quay sang cha mẹ tôi xin lỗi: "Dù sao thì chúng ta vẫn là thông gia, vẫn là người một nhà."
Trước sau gì ở đây cũng đều là lão hồ ly lăn lộn thương trường bao năm, cha mẹ tôi dĩ nhiên cũng không thể để mất mặt mũi.
Dù nhà họ Hứa và nhà họ Cận chưa đến mức vinh nhục có nhau, nhưng nếu trở mặt thật thì hai bên cũng chẳng được lợi gì.
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau tiễn Cận Thủ Lễ ra xe. Trước khi đi, ông ấy còn dặn dò Cận Yến: "Liệu mà thể hiện cho tốt."
Cận Yến hơi gật đầu, từng cử chỉ vẫn điềm tĩnh như nước, có chừng có mực.
"Con biết rồi."
Nhìn theo bóng xe khuất dần, tôi quay sang Cận Yến: "Đi theo tôi."
4
Tôi dẫn Cận Yến vào thư phòng của mình rồi đi thẳng vào vấn đề: "Anh kết hôn với tôi, tôi giúp anh giành lấy tập đoàn Cận thị, anh giúp tôi đứng vững ở nhà họ Hứa. Thế nào? Vụ giao dịch này với anh xem ra cũng rất có lời nhỉ?"
Ánh mắt sâu thẳm, không gợn sóng của Cận Yến dừng lại trên gương mặt tôi. Bất ngờ, anh ấy hỏi: "Cô bị ốm à?"
"Hả?"
Tôi sững người, mất một nhịp mới bắt kịp tốc độ của Cận Yến. Tôi giơ tay chạm lên trán mình, thản nhiên đáp: "Ừm, sốt rồi. Nhưng giờ hạ sốt rồi."
Cận Yến khẽ cười: "Chỉ là không thể cưới Cận Tiêu thôi mà, phản ứng lớn thế?"
Tôi nhướng mày, khóe môi cong lên: "Trước khi gặp anh thì đúng là rất lớn đấy. Nhưng giờ thì ổn rồi."
Ít nhất, tôi vẫn chưa mất đi nhà họ Cận, vẫn có thể khiến mình thêm phần lợi thế.
Kiếp trước, tôi hận bản thân vì đã đè bẹp đường sống của chị họ mình, nhưng cuối cùng lại thua trong tay chính người cộng sự thân cận nhất – Cận Tiêu.
Anh ta đúng là giỏi diễn xuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-ng-l-i-t-i-tr-ng-tr-v-h-n-phu-c-n-b&chuong=2]
Để rồi khi tung đòn cuối cùng, tôi bị đánh úp mà không kịp trở tay.
Lần này…
Tôi nhìn Cận Yến trước mặt, tự động dựng lên một bức tường vô hình giữa tôi và anh ấy.
Chúng tôi chỉ là hợp tác, là hai kẻ bị ràng buộc bởi lợi ích.
Chỉ cần hướng đi giống nhau, vậy là đủ.
Cận Yến mỉm cười đầy thấu hiểu: "Được."
"…"
Người này dễ nói chuyện đến mức khiến người ta phát cáu.
Tôi chọn hợp tác với Cận Yến là vì tôi biết, kiếp trước cuối cùng tập đoàn Cận thị vẫn rơi vào tay anh ấy.
Chưa đầy một tháng sau khi tôi chết, Cận Yến đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đuổi mẹ con Đinh Thục Dung và Cận Tiêu ra khỏi nhà họ Cận.
Điều này chứng tỏ suốt những năm qua, anh ấy luôn âm thầm chuẩn bị.
Nhưng, Cận Yến thực sự chỉ thiếu một tháng đó thôi sao?
Tại sao lại chờ đến một tháng sau khi tôi chết mới ra tay?
Trước đó anh ấy không hành động, có phải vì tôi không?
Hôm nay, tại sao anh ấy lại xuất hiện ở nhà tôi?
Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi, và rồi tôi tự cho mình một câu trả lời đầy tự luyến.
Nếu đúng như tôi nghĩ, vậy thì Cận Yến không nói ra, tôi cũng sẽ không nói ra.
Nếu không phải, tôi càng không thể hỏi.
Hỏi rồi, mất mặt lắm!
Tôi hơi ngẩng cằm, đưa tay về phía Cận Yến: "Vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cận Yến cong nhẹ khóe môi, nắm lấy tay tôi: "Hợp tác vui vẻ."
Thế nhưng, ngay lúc tôi định rút tay về, Cấn Yến lại siết chặt tay tôi.
Tôi khó hiểu nhìn anh ấy, còn chưa kịp lên tiếng, anh ấy đã hơi nghiêng người về phía tôi, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Giọng nói trầm thấp, quyến rũ rót vào tai tôi: "Hứa Ái, dáng vẻ mạnh miệng giả vờ của em… đáng yêu thật đấy."
5
Cận Yến rời đi.
Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai gò má nóng bừng.
Chết tiệt! Cận Yến lại khiến tôi phát sốt rồi.
Không đúng!
Anh ấy vừa nói gì cơ?
Giả vờ mạnh miệng?
Tôi đâu có!
Tôi lập tức cầm điện thoại, tìm đến WeChat của Cận Yến, mở khung chat ra và gõ mạnh từng chữ.
【Cận Yến, tôi không có giả vờ mạnh miệng!】
【Tôi thực sự có thể giúp anh!】
Gửi xong hai tin này, tôi mới sực nhớ… Đây là lần đầu tiên tôi nhắn tin cho Cận Yến kể từ khi kết bạn với anh ấy.
Ba năm trước, khi hai nhà Hứa – Cận chính thức hợp tác, tôi và Cận Tiêu cũng quyết định liên hôn vào thời điểm đó.
Tôi tin rằng khi ấy, Cận Tiêu có chút thích tôi, nếu không, anh ta đã chẳng đồng ý nhanh như vậy.
Ngày công bố tin tức, hai nhà cùng nhau ăn cơm.
Lần đầu tiên tôi gặp Cận Yến cũng là lúc tôi biết Cận Tiêu còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ.
Đinh Thục Dung rất ghét Cận Yến, điều này ai nhìn cũng sẽ nhìn ra.
Trong phòng riêng của nhà hàng hôm ấy, tôi và Cận Yến kết bạn trên WeChat.
Lúc đó, Đinh Thục Dung còn châm chọc: "Tiểu Ái à, sau này con đừng có thêm WeChat của mấy con mèo hoang, chó lạc ngoài đường nữa."
Tôi vô thức nhìn về phía Cận Yến, nhưng chẳng thấy bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh ấy.
Mãi đến khi chết, tôi mới hiểu Cận Yến vẫn luôn ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ.
Nỗi đau của sự kìm nén rồi sẽ hóa thành lôi đình xé rách bầu trời.
Và Cận Yến đã làm được.
Lần đó về nhà, tôi hỏi mẹ: "Mẹ, Cận Yến là con riêng của chú Cận à?"
Mẹ lắc đầu: "Không thể nói là con riêng. Trước khi kết hôn với dì Đinh, chú Cận của con từng có một người bạn gái đã bên nhau suốt tám năm, gần như sắp đi đến hôn nhân. Nhưng nhà họ Cận kiên quyết phản đối, ép ông ấy phải cưới dì Đinh. Khi đó, bạn gái của chú Cận đã mang thai rồi."
"Vậy à…" Tôi khẽ gật đầu.
Cha tôi khi đó đang pha trà, chậm rãi lên tiếng: "Nếu là ba, tám năm chắc chắn đã đủ để cưới người phụ nữ mình yêu vào cửa rồi."
Mẹ bật cười, dịu dàng lườm cha tôi một cái: "Đúng đúng, anh giỏi nhất."
Cha nhìn sang tôi: "Con nghĩ kỹ chưa? Thật sự đồng ý cuộc hôn nhân này?"
Tôi kiên định gật đầu.
Cha tôi không ủng hộ cũng không phản đối, ông hiểu rõ tính cách của tôi và biết tôi muốn gì.
Còn về Cận Yến… Nếu sau này anh ấy gặp được người mình thích, tôi sẽ lập tức buông tay.
Vậy nên, tôi phải nhanh chóng đạt được điều mình muốn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận