Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SỐNG LẠI TÔI TRỪNG TRỊ VỊ HÔN PHU CẶN BÃ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:15:53
14
Một dự án lớn từ Bác Viễn là quá đủ với tôi rồi, tham lam quá chỉ tổ phản tác dụng.
Nhưng tôi tuyệt đối không thể để Cận Tiêu phát triển mạnh mẽ như kiếp trước nữa.
Vì vậy, tôi đã nói cho Cận Yến biết về mấy dự án mà kiếp trước tôi từng giúp Cận Tiêu giành được.
Cận Yến khẽ cười: “Sao không giữ lại cho mình?”
Tôi thẳng thắn đáp: “Một Bác Viễn đã đủ khiến tôi bận rộn rồi.”
Nếu không phải tôi giành lấy Bác Viễn, thì dự án này vốn dĩ thuộc về Cận Yến.
“Em không đủ nhân lực, tôi có thể cho em mượn.” Giọng điệu của Cận Yến vẫn thản nhiên như cũ, cứ như đây chỉ là chuyện cỏn con.
Anh ấy trông chẳng hề để tâm chút nào.
Tôi biết, Cận Yến chưa bao giờ có ý định dựa vào Cận gia, mục tiêu của anh ấy cũng không phải tranh giành nhà họ Cận với Cận Tiêu.
Kiếp trước, anh ấy tự mình gây dựng công ty, âm thầm tích lũy thực lực, đợi đến khi tôi qua đời liền nuốt chửng cả nhà họ Cận.
Trong mắt anh ấy, nhà họ Cận chẳng qua chỉ là một miếng thịt, chứ không phải món chính.
Nhưng anh ấy cũng không rộng rãi đến mức sẵn sàng cho tôi mượn người chứ?
Lẽ nào, vào thời điểm này, Cận Yến đã có đủ thực lực để thâu tóm nhà họ Cận rồi sao?
Tôi nuốt khan, lắc đầu từ chối.
“Cận Yến, tôi đã lấy được nhà họ Hứa rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Cận Yến dừng trên người tôi: “Vậy nên, em kết hôn với tôi là để giành lấy nhà họ Hứa?”
Bị anh ấy nhìn chăm chú, tim tôi bất giác khựng lại một nhịp.
Cận Yến khẽ cười: “Vậy thì, mấy dự án em vừa nói chẳng phải càng nên giữ lại sao? Như vậy, ông nội mới hoàn toàn giao công ty cho em.”
“Cận Yến, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Tôi trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Những dự án này anh cứ giữ lấy, đợi tôi hoàn thành xong dự án của Bác Viễn rồi tính sau.”
Cận Yến im lặng nhìn tôi một lúc, sau đó gật đầu: “Được.”
Cận Yến ra tay dứt khoát, cộng thêm sự hỗ trợ của tôi, liên tục giành được mấy dự án lớn từ tay Cận Tiêu.
Tết này, Cận Tiêu cũng chẳng yên ổn nổi.
Mùng Ba Tết, tôi cùng Cận Yến đến Cận gia ăn cơm, vậy mà lại nghe thấy Cận Tiêu đang cãi nhau với Điền Giai Nghi.
“Anh bảo em tạo quan hệ tốt với phu nhân tổng giám đốc Khải Duệ, chẳng phải em nói đã lo xong rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-ng-l-i-t-i-tr-ng-tr-v-h-n-phu-c-n-b&chuong=7]

Thế thì tại sao cuối cùng Khải Duệ lại chọn Cận Yến?”
Giọng Điền Giai Nghi mang theo chút nghẹn ngào: “Chị ấy đã hứa với em là sẽ nói giúp anh trước mặt chồng chị rồi, em đâu biết cuối cùng chị ấy chẳng giúp gì…”
Cận Tiêu tiếp tục quát lớn: “Vậy còn bà chủ của Tín Duy? Tại sao em lại chê bai bức tranh mà bà ta thích ngay trước mặt bà ta? Em có biết chỉ vì một câu nói của em mà anh mất đi cả một dự án lớn không hả?”
Điền Giai Nghi vẫn thút thít khóc: “Bức tranh đó thật sự rất xấu mà, nhìn chẳng hiểu gì cả. Sau này anh đừng bắt em đi dự triển lãm tranh cùng mấy quý bà nữa, em không thích chút nào.”
“Em…”
Một lúc lâu sau, giọng Cận Tiêu trầm xuống: “Em đúng là chẳng giúp được gì, đồ vô dụng!”
Điền Giai Nghi không dám tin: “Anh vừa nói gì?”
“Anh đã đăng ký cho em mấy khóa học rồi, mai bắt đầu đi học lại đi.” Giọng điệu của Cận Tiêu không cho phép phản kháng.
“Nhưng em không thích cắm hoa, cũng không thích trà đạo…”
“Em ngoài tiêu tiền ra thì còn thích gì nữa?” Cận Tiêu lạnh giọng ngắt lời: “Bảo em đi học thì cứ đi học đi, đừng lắm lời!”
Một lát sau, tôi mới nghe thấy giọng Điền Giai Nghi vang lên lần nữa: “A Tiêu, sao anh lại hung dữ với em như vậy? Có phải anh không còn thích em nữa không?”
“…”
Giọng nói của Cận Tiêu dịu xuống vài phần: “Xin lỗi, chỉ là… gần đây tên con hoang đó giành mất mấy dự án lớn của tôi, sang năm chỉ tiêu chắc chắn sẽ rất thảm, tâm trạng anh không tốt.”
Tôi chỉ nghe đến đây rồi quay người rời đi.

15
Ăn cơm xong, tôi liền cùng Cận Yến rời khỏi.
Từ khi kết hôn với anh ấy, tôi chưa từng ở lại nhà họ Cận qua đêm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể ở lại thì cũng không tệ, biết đâu còn có thể tiếp tục xem kịch vui.
Sau Tết, tôi quay lại làm việc, tiếp tục bận rộn với dự án Bác Viễn.
Bên phía Cận Yến cũng không khá hơn là bao, mấy dự án tôi giới thiệu khiến anh ấy bận tối mắt tối mũi.
Cả hai chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối, ngay cả cuối tuần cũng không có thời gian.
Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, vậy mà vẫn phải đi dự tiệc rượu.
Không ngờ lại chạm mặt Cận Tiêu và Điền Giai Nghi ở đó.
Đã một tháng không gặp, bụng của Điền Giai Nghi vẫn chưa lộ rõ.
Nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ có gì đó kỳ lạ.
Ánh mắt Cận Tiêu khi nhìn tôi cũng khác trước, có chút phức tạp, như thể có chuyện muốn nói.
Tôi phớt lờ, tách khỏi Cận Yến rồi trò chuyện cùng mấy vị lãnh đạo.
Điền Giai Nghi tiến lại gần: “Hứa Ái.”
Tôi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của cô ta, chỉ cười mà không nói.
Cô ta thân mật khoác tay tôi, quay sang mấy vị lãnh đạo: “Chị dâu cả của tôi lại đang muốn xin dự án gì từ mọi người à?”
Nói rồi, cô ta thở dài, cười đầy ẩn ý: “Chị ấy à, trong đầu chỉ có công việc. Tôi cũng là phụ nữ, nhưng tôi không giống chị ấy, chẳng hứng thú với mấy thứ này.”
“Chờ đến khi sinh con xong, tôi có thể ở nhà chăm lo cho gia đình. A Tiêu vẫn luôn nói cưới được tôi là may mắn của anh ấy.”
Nói đến đây, cô ta nhìn sang Chủ tịch của tập đoàn Lăng Huy: “Thực ra, điều quan trọng nhất đối với phụ nữ là tìm được một người chồng tốt, chị nói có đúng không?”
“Tình yêu của đàn ông mới là bến đỗ của chúng ta.”
“Trên mạng vẫn nói yêu đương cũng như chăm hoa, mỗi ngày tôi chỉ cần đi dạo phố, làm đẹp, chẳng cần làm gì khác.”
“À, vị phu nhân này, tôi thấy nếp nhăn ở khóe mắt chị hơi sâu đấy, hôm nào đi làm mặt cùng tôi nhé?”
“…”
Tôi nhìn sắc mặt bà chủ tập đoàn Lăng Huy lặng lẽ rút tay khỏi Điền Giai Nghi, giữ khoảng cách với cô ta.
Mất mặt chết đi được.
Đấy, đây mới đúng là phản bội đồng giới.
Cận Tiêu cuối cùng cũng không yên tâm, bước lại gần.
Lúc này, Chủ tịch tập đoàn Lăng Huy mới khẽ cười: “Phu nhân của cậu thật xinh đẹp, vừa rồi còn nói khóe mắt tôi có nhiều nếp nhăn, muốn dẫn tôi đi làm mặt, phải cảm ơn cô ấy nhiều nhé.”
Điền Giai Nghi vẫn duy trì nụ cười đoan trang: “Không cần cảm ơn đâu, đây là điều nên làm mà. Chúng ta đều là phụ nữ, nên giúp đỡ lẫn nhau…”
“Chủ tịch Trần, hôm nào tôi mời chị uống trà.” Cận Tiêu mỉm cười, lặng lẽ kéo Điền Giai Nghi đi.
Chủ tịch Trần nhìn tôi, bật cười: “Cô em dâu này của cô đáng yêu thật đấy.”
Tôi gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Bình Luận

0 Thảo luận