Cái nóng dễ khiến người ta nổi điên.
Hổ Gia không phá được tấm sắt, đã sẵn bực bội trong người.
Hắn ta tung một cú đá mạnh vào bụng Đổng Lệ Quân, hét lớn: "Mụ béo này! Nếu không phải tại mày mách lẻo, bọn tao đã không ra nông nỗi này. Tất cả là tại mày!"
Cả đám người biến Đổng Lệ Quân thành bao cát, đá bà ta không thương tiếc. Tiếng khóc lóc, la hét của bà ta vang lên như tiếng lợn bị chọc tiết.
"Đi thôi, về nhà!"
Hổ Gia ra hiệu muốn rời đi.
Đúng lúc đó, một cánh cửa sổ từ từ mở ra.
Tôi thò đầu ra ngoài, cười tươi nhìn cả bọn.
Đổng Lệ Quân chỉ tay về phía tôi, hét lớn: "Hổ Gia, nhìn kìa, nó mở cửa sổ rồi! Giết nó, mau!"
6
Hổ Gia không ngờ tôi lại mở cửa sổ vào lúc này.
“Dẫm nát đôi giày sắt tìm không thấy, đến khi có được chẳng tốn công.”
Lúc này, không hiểu sức lực từ đâu ra, hắn ta vác rìu lao về phía tôi.
Nhưng hắn ta không nghĩ xem, tại sao tôi lại mở cửa sổ lúc này?
Rõ ràng, đây là một cái bẫy.
Tôi lấy ra một cục phốt pho trắng lớn bằng nắm tay, ném mạnh về phía Hổ Gia. Phốt pho trắng, chỉ cần nhiệt độ 40 độ là bốc cháy, trong môi trường nóng nực này, nó chính là vũ khí sát thương chí mạng.
Cục phốt pho lập tức bùng cháy giữa không trung, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng toàn thân Hổ Gia, biến hắn ta thành một ngọn đuốc sống. Tiếng gào thét đau đớn của Hổ Gia vang lên, chỉ mười mấy giây sau, cơ thể hắn ta đổ gục, chết cháy một cách thảm khốc.
Mấy tên đàn em của Hổ Gia hoảng sợ tột độ, vứt hết vũ khí, quay đầu bỏ chạy.
Những kẻ này theo hắn làm bao điều ác, giờ đến lượt phải trả giá.
Tôi lấy thêm vài cục phốt pho, ném về phía chúng. Ngọn lửa dữ dội không tha bất kỳ ai.
Chỉ còn lại một mình Đổng Lệ Quân.
Nhìn những cái xác ngã xuống trước mắt, Đổng Lệ Quân sợ đến mức run lẩy bẩy, quỵ xuống đất, không dám nhúc nhích.
Tôi đóng cửa sổ lại, từ từ bước ra khỏi phòng, rồi cúi xuống nhìn bà ta cười lạnh: “Không phải bà muốn xé xác tôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-n-ng-n-ng&chuong=5]
Giờ tôi đang đứng trước mặt bà đây này, mau đứng lên mà xé tôi đi.”
Giờ đây, dù cho mượn bà ta cả trăm lá gan, bà ta cũng không dám động đến tôi.
Đổng Lệ Quân vừa khóc vừa cầu xin: “Là tôi sai, là tôi không biết lượng sức mình. Tôi đã hai tiếng không uống được giọt nước nào, xin cậu nể mặt Thiến Thiến, đừng chấp tôi, cầu xin cậu bố thí cho tôi một chai nước, xin cậu…”
Kiếp trước, bà ta và Diệp Thiến Thiến đuổi tôi ra khỏi nhà, để mặc tôi van xin dưới cái nắng như thiêu đốt.
Thứ tôi nhận được, chỉ là những tiếng cười nhạo.
Tôi đã chết khát trong sự tuyệt vọng ấy dưới cái nắng gay gắt .
Kiếp trước, họ không buông tha tôi, kiếp này, tôi cũng sẽ không buông tha họ.
Trong tay tôi có phốt pho trắng, muốn giết chết bà ta dễ như trở bàn tay.
Nhưng giết bà ta ngay lập tức thì quá rẻ.
Tôi muốn cho bà ta hy vọng, rồi khiến bà ta thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng.
Để bà ta sống không bằng chết!
Tôi lôi ra một nửa chai nước khoáng, ném xuống chân bà ta.
Đổng Lệ Quân vội vã nhặt lên, uống cạn như thể đó là giọt nước cuối cùng trên đời. Nhưng chút nước đó chẳng đủ làm dịu cơn khát, à ta tiếp tục cầu xin tôi:
“Xin cậu, cho tôi thêm một chút nước, tôi còn muốn uống, tôi khát lắm, xin cậu…”
Dáng vẻ bà ta cầu xin tôi, y hệt như tôi từng cầu xin cô ta mở cửa ở kiếp trước.
Tôi đặt một cái đồng hồ báo thức trước mặt bà ta: “Quỳ ở đây nửa tiếng, nếu bà chịu được, tôi sẽ cho thêm một chai nước. Nhưng nếu dám nhúc nhích, ngay cả một giọt bà cũng sẽ không .”
Nói xong, tôi quay vào phòng.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này lên đến 60 độ. Bắt bà ta quỳ bất động ở đó chẳng khác gì đặt trong lò hấp.
Đổng Lệ Quân không muốn quỳ, nhưng giờ đây, nước còn quý hơn vàng, ngoài chỗ tôi ra, bà ta không thể tìm được giọt nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận