Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẬN THẾ NẮNG NÓNG

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:50:15
9
“Cô cướp nước, còn đánh tôi, cô điên rồi sao?” Diệp Bách Linh tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiến Thiến.
Diệp Thiến Thiến gào lên: “Chúng ta chỉ còn lại hơn chục chai nước, chia mỗi người một chai còn không đủ, định lượng cái gì? Nếu không cho mọi người uống nước, tất cả sẽ chết khát. Họ đều là fan trung thành nhất của cô, cô nỡ lòng nào nhìn họ chết khát sao?”
Nói xong, cô ta đẩy mạnh Diệp Bách Linh ra, hoàn toàn phớt lờ ơn cứu mạng trước đó, vặn chai nước khoáng và điên cuồng uống.
“Không được! Làm thế là ích kỷ, mọi người sẽ chết hết!” Diệp Bách Linh cố gắng đứng dậy từ dưới đất, muốn ngăn Diệp Thiến Thiến. Nhưng trước khi cô ấy kịp đứng lên, một fan nam đã đá Diệp Bách Linh ngã xuống, giật chai nước khỏi tay cô ấy.
Lúc còn nhiều vật tư, họ duy trì được trật tự.
Nhưng bây giờ, chỉ còn lại vài chai nước, không ai xem Diệp Bách Linh là thần tượng nữa.
Với sự dẫn đầu của Diệp Thiến Thiến và một fan nam, đám người ùa lên cướp sạch số nước khoáng từ tay Diệp Bách Linh một cách thô bạo.
Mặc cho Diệp Bách Linh ra sức ngăn cản, cô ấy vẫn bất lực.
Từ trong biệt thự nhìn ra, tôi thấy có phần không đành lòng.
Diệp Bách Linh đẹp người, đẹp nết, là một người thật sự tốt, nhưng cô ấy quá lý tưởng hóa.
Trong thời loạn thế, làm "thánh mẫu" chỉ khiến bản thân và người khác chịu khổ.
Chỉ trong chớp mắt, đám người đã uống cạn toàn bộ số nước còn lại.
Trong cơn nóng khủng khiếp thế này, không còn nước, họ có thể sống được bao lâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-n-ng-n-ng&chuong=9]


Đứng trước ranh giới sống chết, mặt tối nhất của bản chất con người được bộc lộ.
Ánh mắt của vài gã đàn ông nhìn Diệp Bách Linh đầy ác ý.
Diệp Bách Linh sở hữu thân hình gợi cảm, dung nhan tuyệt sắc, là người mà họ từng khao khát trong mơ.
Sinh mạng của họ đã đến hồi đếm ngược. Nếu trước khi chết có thể chiếm được Diệp Bách Linh, thì dù chết cũng cam lòng.
Vài gã đàn ông cởi quần, ánh mắt tăm tối, từ từ tiến lại gần cô ấy.
“Không… không được! Làm ơn, đừng đối xử với tôi như vậy!”
Diệp Bách Linh cố gắng van xin, nhưng chẳng ai nghe cô ấy.
Khi những gã đàn ông chuẩn bị xé áo cô ấy, tôi bất ngờ cầm một chiếc dùi cui nặng, đập mạnh vào bọn chúng.
Bọn chúng vừa đói vừa khát, sức lực chỉ còn một nửa, trong khi tôi đã ăn uống đầy đủ, khỏe mạnh hơn nhiều.
Thêm vào đó, tôi ra tay bất ngờ, lại có vũ khí, bọn chúng hoàn toàn không phải đối thủ.
Chỉ trong vài chiêu, tôi hạ gục cả bọn. Sau đó, tôi nắm lấy tay Diệp Bách Linh, tay kia vung dùi cui để phòng thân, nhanh chóng quay về phía cổng biệt thự.
Lúc này, Diệp Thiến Thiến nắm chặt chân tôi, nằm bẹp dưới đất khóc lóc van xin: “Làm ơn, đưa em theo với. Em nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, nguyện hầu hạ anh tận tình trên giường. Em muốn sống, em không muốn chết! Cầu xin anh, cho em vào đi!”
Kiếp trước, cô ta và mẹ đã hại chết tôi. Kiếp này, Diệp Bách Linh cứu mạng cô ta, vậy mà cô ta lại là người đầu tiên trở mặt, hại Diệp Bách Linh.
Người như cô ta đáng chết. Nếu tôi cứu cô ta, chẳng biết khi nào cô ta lại quay sang giết tôi. Diệp Bách Linh chính là ví dụ sống động.
“Cút!”
Tôi tung một cú đá, hất văng Diệp Thiến Thiến, chỉ mang theo Diệp Bách Linh vào phòng, khóa chặt cửa lại.

10
Sau khi đưa Diệp Bách Linh vào biệt thự, ánh mắt của đám người bên ngoài liền chuyển sang Diệp Thiến Thiến.
Dù nhan sắc của Diệp Thiến Thiến không bằng Diệp Bách Linh, cô ta cũng là một đại mỹ nhân nổi tiếng.
Những gã đàn ông ôm tâm lý “dưới mẫu đơn chết, làm quỷ cũng phong lưu,” điên cuồng lao về phía Diệp Thiến Thiến.
Tiếng thét đau đớn của Diệp Thiến Thiến vang lên, đầy ai oán, nghe mà khiến lòng người đau xót.
Tôi đứng trong biệt thự nhìn Diệp Thiến Thiến, thấy cô ta đau đớn như vậy, trong lòng tôi không hề có chút thương xót, trái lại, tôi cảm thấy như mình vừa xả được cơn giận.
Cô ta càng đau khổ, tôi càng sung sướng, càng vui vẻ.
Bởi lẽ, đây là do cô ta tự làm tự chịu, là báo ứng dành cho cô ta.
Tiếng thét của Diệp Thiến Thiến kéo dài suốt hai giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, cô ta sống không bằng chết. Cuối cùng, thi thể cô ta bị vứt bỏ ngoài hoang mạc, dưới ánh nắng gay gắt, từ từ hóa thành một thi thể cháy đen.
Những ngày tiếp theo, tôi ở cùng Diệp Bách Linh trong biệt thự. Sau bài học nhớ đời lần này, Diệp Bách Linh cũng không còn giữ suy nghĩ "thánh mẫu" nữa. Cô ngoan ngoãn ở lại biệt thự với tôi, không nhắc đến chuyện cứu người.
Năm ngày sau, nhiệt độ bắt đầu giảm nhẹ, các khu vực không bị ảnh hưởng bởi cái nóng gay gắt cũng đã triển khai đội cứu trợ để chống chọi với đợt nóng.
Mười ngày nữa trôi qua, nhiệt độ giảm xuống còn khoảng 40 độ, các đội cứu hộ bắt đầu hoạt động rộng khắp, cuộc sống dần dần trở lại bình thường.
Nhìn số vật tư còn lại không nhiều, tôi và Diệp Bách Linh đều thầm cảm thấy may mắn. Nếu khi đó để cảm tính lấn át và đem vật tư phân phát cho người khác, có lẽ chúng tôi đã không thể sống sót ra khỏi biệt thự.
Sau đó, Diệp Bách Linh rời đi, cuộc sống của tôi cũng trở lại như trước khi có đợt nóng.
Một tháng sau, Diệp Bách Linh bất ngờ tìm đến tôi. Trông cô ấy thần thần bí bí, trên tay cầm một phong bì hồ sơ.
Cô ấy cúi đầu, khuôn mặt hơi đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: “Nhờ có anh trong những ngày tháng khó khăn ấy mà em mới sống được đến hôm nay. Đây là chút tấm lòng của em, mong anh hãy nhận lấy.”
Tôi tò mò không biết “tấm lòng” đó là gì, liền mở phong bì ra xem. Bên trong là sổ hộ khẩu của Diệp Bách Linh.
“Cái này là ý gì?” Tôi ngơ ngác hỏi.
Diệp Bách Linh cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Trong những ngày cao điểm của đợt nóng, chúng ta cùng nhau trải qua khó khăn. Anh đã chăm sóc em rất nhiều, nên em đã yêu anh.”
“Anh có đồng ý cưới em không? Nếu đồng ý, hãy lấy sổ hộ khẩu của anh. Chúng ta đến cục dân chính làm đăng ký kết hôn ngay bây giờ.”
Nghe vậy, tôi mở to mắt, ngây người tại chỗ.
Tôi chỉ là một kẻ bình thường không thể bình thường hơn, đến mức Diệp Thiến Thiến và mẹ cô ta còn xem thường tôi.
Còn Diệp Bách Linh lại là minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay.
Tôi có tài đức gì mà lại cưới được Diệp Bách Linh, hơn nữa, là cô ấy chủ động theo đuổi tôi?
Không nói hai lời, tôi lập tức đi lấy sổ hộ khẩu, cùng Diệp Bách Linh đi đăng ký kết hôn, sợ rằng nếu chậm trễ cô ấy sẽ đổi ý.
Một giờ sau, tôi và Diệp Bách Linh hoàn tất thủ tục, trên tay cầm quyển sổ đỏ.
Nhìn giấy chứng nhận kết hôn, tôi có cảm giác như đang mơ.
Người xưa nói “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc,” quả nhiên không sai.
Nếu không có đợt nóng này, tôi vẫn sẽ làm “con chó trung thành” của Diệp Thiến Thiến, cuối cùng tay trắng, bị cô ta đá văng.
Nhưng giờ đây, tôi mơ hồ thế nào lại cưới được một minh tinh xinh đẹp, nổi tiếng như Diệp Bách Linh.
Nếu không vì đợt nóng, chuyện như thế này tôi thậm chí không dám mơ đến.
Giờ đây, giấc mơ đã thành hiện thực.
Nghĩ vậy, tôi quay sang nhìn Diệp Bách Linh, ánh mắt không hề đứng đắn.
Diệp Bách Linh thấy ánh mắt tôi có phần kỳ lạ, bèn hỏi, “Anh… anh muốn làm gì vậy?”
Tôi cười xấu xa, “Còn làm gì nữa? Tất nhiên là… về nhà ngủ thôi!”
(Kết thúc câu chuyện)

Bình Luận

0 Thảo luận