8
Hu hu, hình như tôi vừa bị thế lực tà ác đe d/o/a rồi.
Lúc khởi động, tay chân tôi cứ như bị trói lại không thể thoải mái duỗi ra được. Tôi cứ có cảm giác sau lưng có một ánh mắt... mơ hồ mà dai dẳng đeo bám.
Đến lúc ép chân, tôi tranh thủ liếc về phía cậu ta. Và rồi bị tóm sống ngay tại trận.
Thẩm Gia Diễn hơi nhếch môi, cười như thể vừa phát hiện ra thú vui mới. Tôi giật mình quay đầu đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng cũng khởi động xong, bây giờ cũng tới phần tự do hoạt động mà tôi mơ ước bấy lâu!
Tôi thở phào một hơi thật dài.
“Thở dài gì vậy?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Thẩm Gia Diễn đã giả vờ như vừa “ngộ ra điều gì đó” và lên giọng: “À, tôi hiểu rồi, là tại tôi còn mặc đồ nên làm cậu thất vọng đúng không?”
Vừa dứt câu thì mấy chục ánh mắt xung quanh cũng đồng loạt quay lại nhìn tôi mắt tròn xoe như chuông đồng.
Còn cái tên Thẩm Gia Diễn kia thì sao? Chỉ cười cười rồi đi mất.
Lúc đó tôi mới hiểu ra, cậu ta chẳng có ý gì sâu xa cả, chỉ đơn giản là muốn khiến tôi xấu hổ đến độ muốn độn thổ mà c/h/e/c thôi.
Đúng là… Sát nhân không bằng sát tâm.
9
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Gia Diễn bị đám anh em gọi đi chơi bóng rổ.
Tôi không thể không thừa nhận, dáng vẻ của cậu ta khi đánh bóng đúng là rất điển trai.
Lúc đầu tôi vốn định chọn môn thể chất nhịp điệu nhưng Tống Tiếu Tiếu cứ dụ dỗ tôi chọn bóng rổ.
Cô ấy nói: “Mỗi tuần đều được ngắm Thẩm Gia Diễn và hội anh em đẹp trai của cậu ta chơi bóng ở cự ly gần cậu không động lòng hả?”
Thế là tôi chọn bóng rổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-kh-c-p-nh-t&chuong=3]
Kết quả là, khó khăn lắm mới động lòng một lần… cậu ta lại cho tôi thua te tua thế này…
Tôi tự đi lấy một quả bóng lặng lẽ chạy sang tập bài thi cuối kỳ với Tống Tiếu Tiếu, bài ba bước lên rổ.
Ai ngờ tôi đập bóng hơi mạnh tay, quả bóng văng ra ngoài.
Và rồi, quả bóng ấy cứ như mọc mắt, lao thẳng về phía… m/o/n/g Thẩm Gia Diễn đang đứng ngoài vạch ba điểm!
Bốp! Trúng gọn gàng!
Xong đời rồi xong đời rồi xong đời rồi…
Một cậu bạn của cậu ta cười hề hề: “Ôi dô ôi dô, Diễn ca lại trúng thưởng độc đắc nữa rồi!”
Thẩm Gia Diễn quay đầu lại, ánh mắt như d/a/o c/h/e/m thẳng về phía sau: “C/o/n m/ẹ n/ó, đứa nào ném vào tao?”
Tôi phản ứng nhanh như chớp, lập tức quay đầu nhìn ra sau: “C/o/n m/ẹ n/ó, ai ném cậu ta thế?”
He he, ai có đầu óc nhạy bén bằng tôi chứ.
Tôi chuẩn bị nở nụ cười gian chiến thắng thì…
Mấy cánh tay lạnh như băng cùng lúc giơ lên chỉ thẳng vào tôi: “Là cô ấy!”
Tim tôi vỡ tan tành. Cái gọi là “tình bạn học đường” đâu rồi hả trời!
Thẩm Gia Diễn nhìn tôi, cất giọng lạnh tanh: “Lá g/a/n của cậu càng lúc càng to nhỉ?”
Cứu mạng, tôi nào có lá g/a/n đó chứ…
“Diễn ca à, cậu nghe tôi giải thích, tôi thực sự không cố ý đâu!”
Tôi còn đặc biệt quan tâm hỏi: “Có đau không đó?”
Cậu ta đáp: “Đau lắm.”
“Tôi… tôi xoa cho cậu nhé?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy có gì đó sai sai… nhưng không kịp n/u/o/t lại nữa rồi.
Thẩm Gia Diễn nheo mắt lại: “Cậu còn muốn động tay động chân thật à?”
“Không! Không phải! Tôi không có ý đó!” Lời giải thích lúc này thật quá yếu ớt và vô d/u/n/g.
Cậu ta tức đến bật cười: “Rốt cuộc là cậu thích chiếm tiện nghi của tôi đến mức nào vậy hả?”
Hu hu hu… Lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì tôi cũng không rửa sạch được tội rồi.
10
Trường tôi không phải rộng bình thường đâu mà rộng đến mức… có khi đi học phải băng qua cả khu khác, mà muốn qua được thì phải… ngồi xe buýt nội bộ trong trường.
Sáng hôm đó, tôi vừa lên xe buýt.
Chỗ còn trống nhiều lắm, hê hê, cảm giác đúng là thiên đường.
Tôi chọn ngay chỗ ngồi phía sau ở cạnh cửa sổ, đeo tai nghe vào để nghe nhạc, khung cảnh ngoài cửa sổ cứ vùn vụt lùi lại.
Tôi lập tức hóa thân thành nữ chính trong mấy MV buồn đầy tâm sự.
Nhưng tôi còn chưa kịp thở dài lần thứ ba thì… Thẩm Gia Diễn cũng lên xe.
Cậu ta mặc chiếc áo khoác phi công màu xám nhạt, quần jeans ôm trọn đôi chân dài miên man, tóc đỏ rối nhẹ, ngón tay tùy ý hất ra sau, vài lọn rũ xuống trước trán trông vừa lười nhác vừa hấp dẫn.
Nói thật, muốn không nhìn cũng khó.
Trước đây tôi cũng từng chạm mặt cậu ta vài lần nhưng khi đó hai đứa không có giao điểm gì, tôi cũng như bao người khác chỉ dám len lén ngắm gương mặt đẹp như tượng điêu khắc của cậu ta.
Nhưng giờ… phản xạ đầu tiên của tôi là cúi đầu xuống ngay.
Bóng ma trong tiết thể chất lần trước vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lúc này tôi chỉ mong mình có thể biến thành người vô hình.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận