Tôi nhận chén trà trong tay Tống Cảnh Hành, nhấp một ngụm: “Đơn giản là cậu ta vẫn nghĩ chỉ cần đến cầu xin em, là em sẽ tha thứ cho cậu ta thôi, giao cơm hộp mấy năm rồi mà vẫn không tiến bộ lên chút nào cả!”
Tống Cảnh Hành bưng ấm trà lên, rót thêm cho tôi 1 tách.
“Bị bức đến lửa sém lông mày, không rảnh lo những cái đó.”
Vài phút sau video được gửi đến.
Thẩm Yến về nhà, ném thẻ ngân hàng lên bàn: “Đây là 300 vạn, khi nào ký giấy?”
Mẹ Triệu tham lam, cầm thẻ ngân hàng hôn vài cái, rồi nhìn Thẩm Yến với ánh mắt cảnh giác: “Làm sao tôi biết trong đó có 300 vạn? Lỡ như cậu lừa tôi thì sao.”
“Bà có thể gọi cho ngân hàng để xác nhận.”
Mẹ Triệu gọi cho bộ phận CSKH của ngân hàng để xác nhận, sau khi nhận được câu trả lời, bà ta đem chiếc thẻ cẩn thận cất vào túi.
Thẩm Yến khinh thường hành động của bà ta: “Không có mật khẩu sẽ không rút được, khi nào ký đơn ly hôn tôi sẽ nói mật khẩu cho bà.”
“Yên tâm! tôi đã nói là sẽ làm, tôi sẽ lập tức nói Vãn Vãn ký giấy, cậu có bản thỏa thuận ly hôn chưa?”
Thẩm Yến cầm giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn để lên bàn, chỉ chờ Vãn Vãn ký tên.
Ai ngờ khi ra tới cô ta liền xé: ”Không ly hôn, tôi không bao giờ ly hôn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-m-y-n-x-n-ng&chuong=7]
Thẩm Yến kiếp này tôi mãi mãi là Thẩm phu nhân, tôi sẽ không để anh và Ôn Đường được toại nguyện.”
Khi nói những lời này cả khuôn mặt cô ta đều vặn vẹo.
Thẩm Yến bất ngờ, từ khi nào Triệu Vãn Vãn đã không còn là nữ thần mà cậu ta tôn thờ.
Mẹ Triệu tát vào mặt cô ta: “Mày có điên không? đây là 300 vạn, mày muốn cái gì mà không được, giữ lấy một người đàn ông không yêu mình có ích gì?”
Thẩm Yến thấy vậy lấy ra tờ giấy ly hôn khác.
Triệu Vãn Vãn vẫn không ký.
Mẹ Triệu cũng không phải hiền từ, Triệu Vãn Vãn rất sợ bà ta.
Mẹ Triệu túm tóc cô ta, đẩy xuống bàn nhét cây viết vào: “Trước mặt tao mày có tư cách nói chuyện à? Hôm nay nhất định phải ký, muốn ký thì ký, không muốn ký cũng phải ký!”
Thẩm Yến hài lòng cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Tôi tắt video.
Không bao lâu, Thẩm Yến gọi video call tới.
cậu ta quơ quơ tờ giấy ly hôn trước mặt tôi như khoe báu vật: “Đường đường, Triệu Vãn Vãn đã ký!”
Tôi cười như không cười: “Nghe nói cậu vay nặng lãi 300 vạn, ngày đáo hạn phải trả 480 vạn. Số tiền này cậu tính giải quyết thế nào?”
Thẩm Yến sắc mặt cứng đờ: “Cậu làm sao biết được?”
Tôi dùng đầu ngón tay, xoay xoay tách trà bằng sứ trắng: “Số tiền này không phải cậu muốn tôi trả đấy chứ?”
“Không, không phải.”
Cậu ta chột dạ phủ nhận, bị người ta nhìn thấy nội tâm đen tối nên lúng túng chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì trong điện thoại vang lên giọng mẹ Thẩm hét:
“Triệu Vãn Vãn tu tu! Nó nhảy lầu, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện!”
“Cái gì?” Thẩm Yến trong lòng nhất thời có chút mơ hồ, cậu ta không ngờ Triệu Vãn Vãn thật sự sẽ tự tu.
Cậu ta thét lên và nhìn tôi.
Tôi nhíu mày: “Sao? Bộ tính rủ tôi đi cùng?”
“Không phải, rốt cuộc tôi cùng Triệu Vãn Vãn hiện tại không có gì quan hệ, nếu cậu không muốn tôi cùng vợ cũ có tiếp xúc tôi sẽ không đi.”
Tôi không trả lời.
Tắt video.
11.
Tống Cảnh Hành cười lạnh: “Ngày xưa, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì vì Triệu Vãn Vãn. Hiện tại để giành lại trái tim của em, cậu ta đối xử với người phụ nữ mình từng yêu đến tận xương tủy chẳng khác nào giày cũ.”
“Em chưa bao giờ hứa hẹn gì với cậu ta, những chuyện sau khi ly hôn là do cậu ta tự nghĩ ra.”
Tống Cảnh Hành cười một tiếng, không muốn tiếp tục chủ đề này: “Buổi chiều anh đã hẹn bác sĩ Vương đến kiểm tra cho em, đi thôi!”
Tôi cầm tách trà nhấp từng ngụm một mà không cử động.
“Chỉ là kiểm tra sơ thôi, đừng sợ!”
“Có đúng là sẽ không có ai nhốt em vào bệnh viện tâm thần nữa không?”
Tống Cảnh Hành đau lòng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Anh hứa, bây giờ anh là người giám hộ của em, em có thể tin tưởng anh không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận