Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM GIẢ VẠCH MẶT HÀNG DỎM

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-22 00:57:28
10
Dần dần, tôi nhận ra bầu không khí trong nhà đã thay đổi.
Không rõ từ khi nào, cha và mẹ ngày càng nở nhiều nụ cười hơn với Lê Kỳ.
Có vài lần, tôi muốn bàn với cha về dự án của công ty, nhưng mỗi khi Lê Kỳ xuất hiện, ông lập tức bỏ dở tôi.
Mẹ cũng vậy. Mỗi lần tôi gần gũi với bà, tôi đều cảm giác bà không còn tự nhiên như trước. Nhưng chỉ cần Lê Kỳ xuất hiện, bà lại như được thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Lê Thanh Diệp vốn chưa từng nhìn Lê Kỳ bằng mắt thiện cảm, cũng bắt đầu thay đổi. Chị không chỉ nói chuyện với cô ta, mà còn khuyên tôi nên nhường nhịn em gái.
Lê Kỳ vốn giỏi nhìn sắc mặt, cô ta nhận ra sự thay đổi này sớm hơn tôi và bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở mọi nơi tôi có mặt.
Thế nhưng, mọi người xung quanh luôn vô tình bỏ qua sự tồn tại của tôi, chỉ chú ý đến cô ta. Điều đó khiến tôi không sao hiểu nổi.
Là một đứa con nuôi, tôi vốn chẳng có tư cách chất vấn xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng tôi biết, tất cả những điều này đều có liên quan đến Lê Kỳ.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi trên chiếc xích đu ở vườn sau, Lê Kỳ bước đến.
“Thế nào? Cảm giác bị mọi người phớt lờ… dễ chịu chứ?”
Tôi liếc cô ta một cái, không đáp.
“Tao đã nói rồi, những gì mày cướp từ tao, tao sẽ lấy lại từng thứ một. Mới bắt đầu thôi mà mày đã không chịu nổi rồi à?”
Tôi đứng dậy, tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Từ lúc cô trở về đến nay, tôi chưa từng chủ động gây chuyện với cô. Cô cứ nhằm vào tôi như vậy, thấy thú vị lắm sao?”
Trong mắt Lê Kỳ, ngọn lửa giận gần như muốn bùng cháy: “Dựa vào cái gì mà mày có thể sống trong một gia đình như thế này, được làm tiểu thư cao quý, còn tao phải chịu cảnh bị đánh chửi trong cái nơi rách nát kia? Bây giờ những gì tao có vẫn chưa đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=4]

Tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần!”
“Tôi hỏi thật nhé, cô có chắc mình thật sự là con ruột của nhà họ Lê không?”
Nghe đến đây, Lê Kỳ rõ ràng lộ vẻ hoảng hốt: “Mày nói bậy cái gì đấy?”
Tôi nắm chặt điểm yếu này, tiến sát lại, ghé sát tai cô ta nói khẽ: “Cô không biết cái khuôn mặt đã qua dao kéo của mình rất dễ để lộ sơ hở sao? Cô thực sự giống mẹ tôi… hay là đã cố ý phẫu thuật cho giống?”
Trong túi tôi, chiếc máy ghi âm đã bật sẵn. Chỉ cần cô ta thốt ra một câu thừa nhận, tất cả sẽ trở thành bằng chứng cho thấy mọi thứ của cô ta đều là giả dối.
11
“Con bé dĩ nhiên là con ruột của mẹ!”
Tôi giật mình quay đầu lại, không rõ mẹ đã đứng sau lưng nghe từ lúc nào.
Nghe thấy giọng mẹ, Lê Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, hóa ra một dáng vẻ uất ức, bước nhanh về phía bà.
“Xin lỗi mẹ, là con không tốt. Con chỉ muốn gần gũi, xây dựng tình cảm với chị Tri Niệm, không ngờ lại khiến chị ấy nghi ngờ như vậy.”
Mẹ khẽ vỗ về an ủi, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta. Đó là hành động mà trước kia, mỗi lần mẹ dỗ dành tôi, bà cũng hay làm như vậy.
Đôi mắt tôi nóng lên.
Tôi còn nhớ, khi Lê Kỳ vừa trở về, mẹ vẫn nói rằng tôi sẽ mãi là con gái của bà. Vậy mà bây giờ… mọi thứ đã khác rồi sao?
“Con bé Kỳ Kỳ rất hiền lành. Chỉ sợ chúng ta nhận nhầm, sợ như lần trước nhận nhầm con, ngay cả vết bớt cũng sai nên mới chủ động cùng chúng ta đi làm xét nghiệm ADN thêm một lần nữa."
"Từ ngày con bé trở về, mẹ không muốn nói nhiều nhưng bao lần con tỏ thái độ, khó chịu với em ấy, Kỳ Kỳ đều nhẫn nhịn. Con bé còn khuyên mẹ và cha đừng trách con, vì biết con thấy hụt hẫng. Nhưng con thì sao?!”
“Trước mặt Thanh Diệp thì bôi xấu em, sau lưng lại lén nói ra những lời vớ vẩn này với nó. Lê Tri Niệm, đứa con gái ngoan ngoãn trước đây của mẹ đã đi đâu rồi?”
Nước mắt tôi không kìm được, lăn dài trên má.
“Mẹ… mẹ thực sự nghĩ con như vậy sao? Con, Lê Tri Niệm, đã sống cùng cha mẹ hơn mười năm trời, và đây là cách cha mẹ nhìn con? Con thật sự là người như thế sao?”
“Cha mẹ không tin con mà lại tin một người chỉ mới biết chưa đầy mấy ngày?”
Giọng mẹ bỗng trở nên sắc lạnh, gay gắt: “Câm miệng! Kỳ Kỳ là ruột thịt của chúng ta! Mẹ không tin con gái ruột của mẹ, lẽ nào lại đi tin một đứa chẳng có chút máu mủ nào sao?”
“Giờ mẹ còn nghi ngờ, ngày xưa khi con đến nhà này, có phải con đã có mưu đồ gì, nên mới khiến mẹ và con gái ruột của mình lạc mất nhau nhiều năm như vậy!”
Cả người tôi như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến run rẩy.
Tôi nghe không rõ mẹ còn nói gì, cũng không thấy được nụ cười đắc ý của Lê Kỳ.
Tôi chỉ biết, những người thân từng yêu thương, che chở cho tôi… giờ đây đã đổi thay.
Đổi đến mức… trở nên xa lạ vô cùng.

Bình Luận

0 Thảo luận