18
Về lại vùng ngoại ô, Mặc Bạch không có ở nhà nhưng lại gửi cho tôi mấy tin nhắn liền.
“Tôi đã xâm nhập vào hệ thống khách sạn thuộc tập đoàn Ninh thị. Ninh Phong và Lê Kỳ đã bao lần mở phòng cùng nhau không thể đếm xuể. Lê Kỳ cũng vừa được xác nhận là đang mang thai. Tiếp theo cô muốn làm gì?”
Tôi lưu toàn bộ những bằng chứng đó lại, trong lòng bỗng hiện lên một ý nghĩ khiến bản thân cũng thấy rùng mình.
“Giúp tôi điều tra xem, năm đó Lê Niệm bị thất lạc, có phải cũng do Ninh Phong gây ra hay không.”
Nếu năm xưa đúng thật là Ninh Phong khiến Lê Niệm lạc mất, tôi thậm chí không dám tưởng tượng nổi, một đứa trẻ còn non nớt như vậy, sao có thể bị chính một kẻ mang bộ mặt người mà lòng dạ ác quỷ hãm hại?
Chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, điện thoại của tôi vang lên, là cuộc gọi từ Lê Thanh Diệp: “Tri Niệm, mau về nhà đi, Lê Kỳ vừa chính thức trở mặt với chúng ta.”
19
Vừa đặt chân đến trước cửa nhà, tôi đã thấy Ninh Phong ôm chặt Lê Kỳ, ngang nhiên ngồi chễm chệ trên sofa, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Thấy tôi trở về, cha mẹ Lê vội vã bước nhanh đến, còn Lê Thanh Diệp lập tức kéo tôi ra sau lưng, che chắn đầy bảo vệ.
Lê Kỳ không ngu, chỉ thoáng liếc qua cũng đủ hiểu chúng tôi chưa từng thật sự đoạn tuyệt. Tất cả chỉ là một vở kịch dựng lên để cô ta xem.
“Ban đầu tôi còn định thay Lê Niệm chăm sóc hai người khi tuổi già, không ngờ các người đã sớm tính kế với tôi. Vậy thì... đừng trách tôi vô tình.”
Tôi liếc nhìn Lê Thanh Diệp, khẽ gật đầu ra hiệu: Mọi thứ đã sẵn sàng.
Không dài dòng, tôi rút tập tài liệu in sẵn, lần lượt đập từng tờ xuống bàn.
“Đây là hình ảnh trích xuất từ camera giám sát lúc Ninh Phong dẫn Lê Kỳ đi phẫu thuật thẩm mỹ năm mười hai tuổi.”
“Đây là ảnh Lê Kỳ bắt nạt Lê Niệm.”
“Đây là bằng chứng Ninh Phong thuê người làm giả xét nghiệm huyết thống.”
“Đây là hồ sơ hai người thuê phòng khách sạn, kèm cả hình ảnh Lê Kỳ đi khám thai.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hai kẻ đó, giọng trầm xuống:
“Ninh Phong, vì không được gia đình coi trọng, lại ghen tị với Ninh Gia và biết rõ bác Ninh sẽ không giao gia sản cho mình, anh ta liền sinh tâm địa độc ác, nhằm vào nhà họ Lê – nơi có mối quan hệ thân thiết với gia tộc anh ta.”
“Ngay khi biết Lê Niệm bị thất lạc, anh ta bỏ tiền thuê người tìm ra cô ấy trong viện phúc lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=7]
Sau khi biết cô đã được nhận nuôi, anh ta tiếp cận Lê Kỳ, xúi giục cô ta bắt nạt Lê Niệm suốt nhiều năm. Cuối cùng, đẩy cô ấy đến bước đường cùng, trầm cảm, rồi nhảy lầu tự sát.”
“Trong tiệc sinh nhật của tôi, chính anh ta đưa Lê Kỳ tới phá hoại, còn hối lộ bác sĩ làm giả hai lần kết quả xét nghiệm để mọi người tin rằng cô ta mới là con gái thất lạc của nhà họ Lê.”
“Hai người vụng trộm tư thông. Lê Kỳ giúp anh ta chuyển nhượng dự án và tiền vốn của nhà họ Lê, còn anh ta thì chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt là đã dễ dàng chiếm lấy cả tập đoàn, chứng minh với cha mình rằng anh ta không phải đồ vô dụng.”
“Tôi nói… đúng hay sai?”
Ninh Phong không ngờ tôi lại nắm trong tay nhiều bằng chứng đến thế. Rất nhiều chuyện anh ta đã giấu rất kỹ, thậm chí cẩn thận tránh cả người lẫn camera, nhưng vẫn bị Mặc Bạch lật ra từng chi tiết.
Khi mọi chuyện vỡ lở, anh ta chẳng buồn che giấu nữa.
“Đúng, tất cả là do tao làm. Nói cho chúng mày biết cũng chẳng sao, vì từ hôm nay, nhà họ Lê là vật trong tay tao. Còn chúng mày… đừng mong bước ra khỏi căn nhà này.”
Ánh mắt anh ta trở nên dâm tà khi nhìn tôi: “Tao thật ra rất thích mày. Thấy mày đoạn tuyệt với nhà họ Lê, tao còn định tha cho mày một con đường, cho mày làm tình nhân của tao. Ai ngờ... tất cả chỉ là diễn kịch. Nhưng không sao… không sao cả.”
Lê Thanh Diệp nghiến răng ken két, hận không thể xé xác anh ta ngay lập tức. Cha mẹ Lê siết chặt tay, gân xanh nổi rõ, cơn giận dâng đến cực điểm.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ gằn rõ: “Chuyện Lê Niệm năm xưa bị thất lạc… có liên quan đến anh không?”
Ninh Phong phá lên cười khoái trá: “Mày nói con nhóc ngốc đó à? Tao chỉ buông vài câu, nào ngờ nó lại bỏ đi thật, ngu đến mức không quay về nổi, bị người ta bắt mất. Liên quan gì đến tao?”
Cha Lê gầm lên: “Cầm thú! Trả con gái lại cho tao!”
Lê Thanh Diệp nhổ một ngụm nước bọt, rít qua kẽ răng: “Mày sẽ chết không toàn thây!”
Tôi rút điện thoại, màn hình sáng lên con số 110 chói lòa.
“Chú cảnh sát, Ninh Phong đã nhận tội. Các anh có thể vào rồi.”
Ninh Phong trợn mắt, chết lặng khi thấy cảnh sát ập vào, vây chặt lấy anh ta và Lê Kỳ.
“Anh tưởng con ngu Lê Kỳ có thể làm nên chuyện gì à? Mấy dự án và khoản tiền chuyển đi đều là sổ sách giả tôi thuê người lập. Thứ duy nhất cô ta ‘tặng’ cho anh… chắc là một đứa con ngoài ý muốn đấy!”
Ninh Phong điên cuồng rút điện thoại, liên tục gọi khắp nơi nhưng tất cả đều rơi vào im lặng.
Anh ta gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, cười như kẻ loạn trí: “Tao đã mua chuộc toàn bộ người hầu nhà mày. Hôm nay… tất cả chúng mày phải chết chung với tao ở đây!”
Tôi nhướng mày: “Anh nói bác quản gia và vợ ông ấy à? Xin lỗi nhé, họ đã cầm cả tiền của anh lẫn tiền thưởng tôi cho, giờ đang du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
“Ninh Phong, anh chạy không thoát đâu.”
Như một con thú bị dồn đến đường cùng, Ninh Phong đá bay Lê Kỳ, tát cô ta ngã lăn ra đất, rồi định lao ra ngoài nhưng bị cảnh sát đè xuống sàn.
Lê Kỳ ói máu, miệng vẫn thì thào: “Không… không thể nào… Ngày tốt lành của tao sắp đến… Tất cả chỉ là mơ… Tao mới là tiểu thư thật sự của nhà họ Lê…”
Tôi bước đến, cúi xuống, nắm chặt cằm cô ta.
“Cô tưởng chỉ cần phẫu thuật ra dáng tiểu thư nhà họ Lê là có thể trở thành người thật sao?”
“Loại người như cô, đáng phải xuống địa ngục… quỳ dưới mộ Lê Niệm mà xin tha thứ.”
20
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tập đoàn Ninh thị lập tức ra thông cáo, tuyên bố mọi hành vi của Ninh Phong đều là hành vi cá nhân, không liên quan gì đến Ninh thị. Đồng thời, nhà họ Ninh cũng đã gạch tên anh ta ra khỏi gia phả.
Cả nhà họ Ninh mang đầy áy náy với nhà họ Lê. Không chỉ đích thân đến tận nơi xin lỗi, họ còn tặng tôi và Lê Thanh Diệp 15% cổ phần của Ninh thị như một cách bồi thường.
Ninh Phong bị tuyên án tử hình ngay trong phiên sơ thẩm và thi hành án tức thời. Còn Lê Kỳ, vì đang mang thai và lại bị chấn động tinh thần nên cô ta được cho phép chữa trị ngoài trại giam.
Chỉ là nghe nói Ninh thị đã âm thầm ra tay, đứa trẻ trong bụng Lê Kỳ bị loại bỏ trong lúc cô ta đang ngủ say. Cô ta còn chưa kịp làm xong tháng ở cữ thì đã bị đưa thẳng vào nhà giam, suốt ngày bị “chăm sóc” đặc biệt. Cuộc sống ở đó, có thể nói là “muôn phần thú vị”.
Tôi và Lê Thanh Diệp chọn một mảnh đất có phong thủy cực tốt, an táng tro cốt của Lê Niệm tại đó.
Ngay trước mộ phần của Lê Niệm, Lê Thanh Diệp quay sang hỏi tôi: “Em phát hiện Lê Kỳ có vấn đề từ khi nào?”
Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ là từ bữa tiệc hôm đó. Cô ta quá thân thiết với Ninh Phong ngay lần đầu gặp mặt, tự nhiên đến mức khó tin. Sau đó, em nghe Ninh Gia kể rằng Lê Kỳ từng phẫu thuật thẩm mỹ, lúc đó em mới bắt đầu nghi ngờ thân phận thật của cô ta.”
“Hôm đó ở vườn sau, tuy cô ta không trực tiếp thừa nhận mình là giả nhưng vẻ mặt hoảng loạn đã để lộ sơ hở.”
“Trình độ của cô ta chưa đủ để che đậy một lời nói dối lớn đến thế.”
“Dù điều kiện sống có ảnh hưởng nhiều cỡ nào, chỉ riêng dựa vào gen của cha mẹ cũng tuyệt đối không thể sinh ra được đứa con như vậy.”
Lê Thanh Diệp gật đầu: “Thật sự… ngu hết phần người khác.”
“Phải cảm ơn Mặc Bạch nữa. Nếu không có cậu ta, nhà họ Lê sớm muộn gì cũng bị vét sạch.”
Tôi lắc đầu: “Cảm ơn làm gì, em đã trả không ít tiền để mời cậu ta mà.”
Sau đó, cả nhà chúng tôi cùng đến viếng mộ Lê Niệm. Cha mẹ Lê quỳ xuống khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa, không đứng dậy nổi. Tôi nhìn tấm ảnh Lê Niệm nở nụ cười rạng rỡ như hoa trên bia mộ mà đau nhói tận đáy lòng.
Kẻ ác đã phải đền tội, mọi việc cũng đã khép lại.
Tôi sẽ thay em chăm sóc cha mẹ và cả chị gái nữa.
Lê Niệm, em có thể an nghỉ rồi.
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận