Ta cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp và khó hiểu bên trong.
"Cung Địch, ta muốn về nhà, ngươi có thể nào đưa ta về không?" Ngọc Như Sơ hỏi ta một cách cẩn thận.
Giọng nói của nàng ấy rất nhẹ, rất yếu, như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể khiến nó tan biến.
Nhìn vào đôi mắt to sáng ngời như nước của nàng ấy, đầy hy vọng, ta lại nhớ đến mẫu hậu của mình, không khỏi cảm thấy mơ màng.
Ta biết mình không thể từ chối nàng ấy.
"Được." Ta nghe thấy chính mình trả lời như vậy.
Nàng ấy rất vui, những chiếc chuông trên bím tóc vang lên lách cách theo từng động tác của nàng ấy: "Phụ thân ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi nhiều thứ tốt! Đến lúc đó, ngươi muốn gì cũng có!"
"Chúng ta khi nào thì xuất phát?"
Nàng ấy không thể chờ đợi hỏi ta, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.
"Trước hết cần phải có một kế hoạch cẩn thận. Ta, với tư cách là người ở Vân Thượng Gian, tự ý xâm phạm lãnh địa của Minh giới, e rằng sẽ bị kẻ xấu lợi dụng làm chuyện lớn."
Dù ta nói như vậy, nhưng thực ra chỉ cảm thấy nếu không báo trước mà đến Thủy Vực Quỷ Thành, chắc chắn sẽ bị phụ mẫu nàng ấy coi là kẻ bắt cóc nữ nhi họ và bị xé xác.
Ai ai trên bốn biển tám phương cũng biết gia đình Bộc Như Vương bảo vệ người nhà như thế nào, lại còn ngang ngược.
Ngọc Như Sơ là tiểu nữ của Bộc Như Vương, đúng nghĩa là tiểu thư khuê các, có bảy ca ca và ba tỷ tỷ, tất cả đều coi nàng ấy như bảo bối, xem giống như tròng mắt.
Chỉ có kẻ như Tư Dao, không biết sợ hãi, dựa vào vị trí cao của mình, mới dám lén lút đưa nàng tiểu thư quý giá đi trốn và sau đó bỏ rơi như vậy.
Nàng ấy không hiểu những gì ta đang nghĩ, chỉ cho rằng ta đang lo lắng bị phát hiện thân phận trong Thủy Vực Quỷ Thành.
Nàng ấy suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ tay cười: "Vậy thì đơn giản thôi!"
Nàng ấy móc ra một túi gấm đỏ từ trong lòng ngực, đổ ra một viên ngọc phát sáng rực rỡ.
“Đây là viên ngọc Cửu Chuyển Linh Lung, là chí bảo của yêu tộc, không bị nước lửa xâm hại, không bị đao kiếm làm tổn thương. Chỉ cần mang bên người thì không ai có thể phát hiện thân phận thật của ngươi. Dù ngươi là yêu tộc hay nhân tộc, đi vào Minh giới hay lên Cửu Thiên, sẽ không bị bất kỳ loại chân khí nào xâm phạm.”
Lúc này ta mới nhận ra Ngọc Như Sơ là người của yêu tộc, nhưng trong Vân Thượng Gian này lại không hề tỏ ra yếu ớt. Nhìn sắc mặt nàng ấy hồng hào, ánh mắt rạng rỡ, tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lòng ta không khỏi trĩu xuống một chút.
Minh giới, Cửu Thiên, và Nhân Gian. Mỗi nơi đều có chân khí riêng, không thể hòa hợp hay tương thông.
Bị ràng buộc bởi trật tự của trời đất, nếu tu sĩ tự ý đi vào các giới khác, thì giống như tự chặt đứt cánh tay mình. Chiêu thức sử dụng chỉ có sức mạnh bằng một phần mười so với thường ngày, chỉ có thể chịu đựng bị kẻ khác chém giết.
Nếu cưỡng ép ở lại các giới khác, tức là trái ngược với thiên đạo, nguyên căn chắc chắn sẽ bị chân khí xâm nhập, dần dần trở nên yếu ớt, cho đến khi chết đi.
Nếu muốn không bị xâm nhập, chỉ có một cách — phải có một người có pháp lực cao cường trong giới đó mỗi ngày cung cấp cho ngươi một lượng lớn nguyên chân mệnh.
Nhưng hiếm có ai sẵn lòng làm như vậy. Thứ nhất, người có pháp lực cao cường như vậy rất khó tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thien-menh&chuong=3]
Thứ hai, việc này tiêu tốn rất nhiều tâm lực, lâu ngày sẽ dẫn đến kết cục suy kiệt mà chết.
Vì vậy, mặc dù người trong Minh Giới luôn không hòa thuận với tu sĩ Cửu Thiên, nhưng cũng chưa từng động thủ, chủ yếu chỉ là tranh luận qua lại mà thôi.
Bây giờ, yêu tộc lại có bảo bối nghịch thiên như vậy.
Tâm trí ta chợt động, hình thành một kế hoạch, hiện lên chút ý cười: “Thôi được, nếu ngươi gấp gáp như vậy. Ta chuẩn bị một số thứ, ba nén hương sau, ngươi đến tìm ta ở Vân Thượng Gian.”
Sau khi Ngọc Như Sơ rời đi một thời gian, ta kiểm tra xung quanh một lượt, xác định không có ai, rồi mới thi triển pháp quyết rời khỏi Vân Thượng Gian.
Nơi đây rất hoang vu, và yên tĩnh, không có một tiếng động.
Trên mặt đất như bị vô số máu tươi thấm đẫm, rải rác khắp nơi là những bộ xương khổng lồ không rõ nguồn gốc, không xa lắm có một hồ máu, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, phản chiếu một vầng trăng trắng lạnh lẽo.
Hồ nước này nhìn từ xa như một khối ngọc máu, rực rỡ lấp lánh, lại gần mới phát hiện phần nước gần bờ lại sạch sẽ trong suốt một cách bất thường.
Ta tháo giày và tất, bước chân vào trong hồ nước.
Nước hồ rất trong và lạnh, nó vỗ về mắt cá chân ta, cuốn lên những làn sóng trắng xóa, từng lớp từng lớp. Cơn đau vốn mờ mịt giờ đây trở nên rõ ràng.
Tavcố chịu đựng cơn đau ngày càng mạnh mẽ, lặn sâu vào trong hồ nước.
Dòng nước đỏ sẫm trông có vẻ vô hại đang ăn mòn làn da của ta, ta có thể thấy rõ thịt mình đang hoại tử, lộ ra bộ xương trắng lạnh, rồi lại dần dần hồi phục.
Cảnh tượng này thật sự không dễ nhìn, nếu để người khác thấy, ai mà tin ta là một vị thần, chứ không phải một con quỷ.
Nhưng thôi, tabvốn cũng không phải là một vị thần chính thống.
Nhờ ánh trăng, cuối cùng ta cũng bơi đến kết giới dưới đáy hồ.
Khi vào kết giới, dòng nước ăn mòn da thịt mới trở nên hiền hòa vô hại.
Trước mắt ta, một thanh niên đang nhắm mắt, tóc và áo trắng bay lơi lả trong nước, hình ảnh hắn ta rất mơ hồ, nhưng lại bị sợi xích sắt trói buộc, như một bông hoa nở rộ trong bóng tối.
Hắn ta vẫn như xưa, dung mạo không hề thay đổi.
Ta tiến lại gần, hắn ta lập tức mở mắt, lộ ra đôi mắt đỏ như máu, nhưng không còn hung dữ như trước, mà rất sạch sẽ, như một đứa trẻ ngây thơ, làn sương mù bao phủ.
Ta nhẹ nhàng gọi tên hắn ta: “Công Tôn Dụ?”
Hắn ta không đáp lại ta, chỉ ngây ngẩn một chút, thậm chí còn nhìn ta với vẻ vô tội.
Không, Công Tôn Dụ không phải như vậy.
Hắn ta tuyệt đối sẽ không thể hiện biểu cảm như thế.
Ta có chút thất vọng.
Nhưng ta cũng hiểu, người trước mặt không phải là Công Tôn Dụ, hắn ta chỉ là một mảnh vụn của Công Tôn Dụ mà thôi.
Ta cúi đầu, hắn ta vẫn vậy, nhìn ta với ánh mắt ngây dại, đôi mắt trong suốt đến mức có thể nhìn thấy tận đáy.
Sự sạch sẽ ấy khiến ta cảm thấy xấu hổ.
Ta luôn cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, liền đưa tay che mắt hắn ta, hôn lên môi hắn ta.
Lông mi mảnh mai của hắn ta khẽ run rẩy, chạm vào lòng bàn tay ta. Ta mở môi hắn ta ra, truyền một ít chân nguyên vào. Thấy hình bóng ảo diệu của hắn ta dần trở nên rõ ràng hơn, lòng ta hơi an tâm, liền truyền thêm một ít chân nguyên nữa.
Cho đến khi hình dạng của hắn ta không khác gì người thường, ta mới buông tay ra, định lùi lại vài bước, nhưng bất ngờ bị hắn ta ôm chặt lấy eo, lại quấn lấy ta.
Ta hoảng hốt, mới nhận ra hắn ta đã vô thức phá bỏ xích sắt trong lúc ta không để ý.
Công Tôn Dụ muốn mở miệng ta, ta không chịu, chỉ có thể cắn chặt răng. Hắn ta như cảm nhận được, mạnh tay nắm chặt eo ta, sức lực rất lớn, lại không biết điểm dừng.
Ta đau đớn kêu lên một tiếng, hắn ta liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào, cuống cuồng khuấy đảo. Ta thật sự xấu hổ và giận dữ, ước gì có thể cắn đứt lưỡi hắn ta. Nhưng lúc này, hắn ta lại như rất thông minh, dùng tay còn lại nắm chặt cằm ta, khiến ta không thể nhúc nhích.
Ta chưa bao giờ nghĩ Công Tôn Dụ lại có sức mạnh lớn như vậy, giống như một con bò mộng, hoàn toàn trói buộc động tác của ta. Ta vừa mới truyền chân nguyên cho hắn ta, đúng lúc này lại cảm thấy toàn thân yếu ớt, không thể thoát ra dù chỉ một chút, chỉ có thể ngẩng đầu để cho hắn ta tùy ý sỉ nhục.
Thế nhưng ánh mắt hắn ta vẫn trong trẻo như trẻ con, dường như có chút nghi hoặc không hiểu.
Nếu không phải vì lưỡi hắn ta đang quậy trong miệng ta, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, có lẽ ta thật sự sẽ nảy sinh một chút thương cảm.
Sau một lúc, cuối cùng ta cũng tích góp được chút sức lực, pháp lực cũng hồi phục phần nào, nhân lúc hắn ta không để ý, mạnh mẽ đẩy hắn ta ra.
Công Tôn Dụ bị đẩy ra, lại lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, nhìn ta với ánh mắt đầy mong chờ, cũng không dám tiến lại.
Ta tức giận không chịu nổi, nhưng chỉ một lát sau đã bình tĩnh lại.
Hiện tại tâm trí hắn ta còn không bằng một đứa trẻ năm tuổi, hành động vừa rồi chủ yếu là để tìm kiếm chân nguyên trong miệng ta.
Hơn nữa, hắn ta sa vào tình trạng hôm nay cũng đều là do lỗi của ta.
Nghĩ đến đây, ta thở dài, lại mềm lòng.
“Ngươi… thật sự không nhớ một chút gì về bản thân mình sao?”
Thấy hắn ta vẫn ngơ ngác, ta hồi tưởng lại những chuyện trước đây, trong lòng lại dấy lên chút cảm xúc khó hiểu.
Lúc đó, ta không nghe lời khuyên, muốn một mình xuống trần gian, vì vậy đã chịu đựng chín mươi chín lần bị đánh bằng sấm sét, đến cả vết máu ở vai cũng không kịp lau chùi đã vội vàng xuống nhân gian.
Thời gian ở nhân gian trôi qua nhanh chóng so với tiên giới, khi ta đến trần gian thì đã qua hơn ba tháng.
Hết thảy ván đã đóng thuyền, dù ta có ngàn vạn sự không cam lòng và mất mát, nhưng cũng không thể thay đổi được.
Cơn tuyết lớn mà ta chưa từng thấy rơi xuống, ta loạng choạng đi theo họ rất xa, cuối cùng ngất xỉu trong tuyết.
Khi ta tỉnh dậy, chỉ thấy một đôi ủng đen ở trước mặt, ngước lên là một gương mặt trắng như ngọc, hắn ta mặc một bộ áo trắng tuyết, không dính chút bụi bẩn, lại chịu khó cúi người hỏi ta: “Ngươi có cần ta đưa ngươi đến y quán không?”
Toàn thân ta đầy máu, trông thật thảm hại, vừa nhìn thấy hắn ta ta đã nhận ra đó chính là người bên cạnh Tư Dao, nhưng ta không có dũng khí để ngẩng đầu lên.
Thấy ta không nói gì, hắn ta ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi ta có muốn cùng hắn ta trở về không.
Ta đồng ý.
Không phải là vô ý, mà là có chủ ý.
Ta nghĩ mình vẫn không muốn từ bỏ, chỉ vì ta không tin vào số phận đã được định sẵn.
Hắn ta suốt dọc đường nâng đỡ ta, động tác rất cẩn thận, luôn cố gắng không chạm vào vết thương của ta
Gió tuyết rất lớn, xung quanh đều là màu trắng chói mắt, ta rất lạnh, im lặng một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: “Ngươi đưa ta về, sau này sẽ hối hận.”
“Không sao. Ta chỉ cầu không áy náy với lòng mình lúc này.”
Hắn ta nói như vậy.
Ta rất muốn cười nhạo hắn ta — câu trả lời này chẳng khác gì một vị hòa thượng trong chùa.
Nhưng ta không thể cười, vì ta nhận ra giữa chúng ta có một khoảng cách lớn như núi và biển, không thể vượt qua. Dù ta có sống thêm một vạn năm cũng không thể so sánh được với sự thông suốt và rộng lượng của hắn ta.
Ta là người rất ích kỷ, hèn hạ, không có ý tốt, trong xương máu chảy dòng tính cách bất chấp thủ đoạn.
Nhưng hắn ta không biết.
“Ngươi tên là gì?”
Ta hỏi hắn ta.
“Công Tôn Dụ.”
Hắn ta trả lời ta như vậy.
Lúc ấy tuyết rơi mênh mông, ta nửa dựa vào bên cạnh hắn ta, cảm thấy bản thân thật sự tồi tệ và hèn hạ.
Hắn ta cứu ta, nhưng ta lại chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chia rẽ hắn ta với Tư Dao.
Làm thế nào để khiến hắn ta chết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận