Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thiên Mệnh

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-01 15:31:01
Khi ta vừa bước vào, tiếng ồn ào trong cung liền lặng đi một cách kỳ lạ, hàng trăm đôi mắt với đủ màu sắc đồng loạt quay lại, nhìn chằm chằm vào ta.
Những ánh mắt ấy có sự khinh thường, có sự đánh giá, nhưng cuối cùng đều không mang ý tốt.
Trong số đó, một con ngư yêu với làn da xanh biếc liếc mắt nhìn ta, cười nói: “Đại vương lại từ đâu kiếm về một thứ như thế này? Trông cũng không tệ lắm.”
Ta cười nhạt, lạnh lùng đáp: “Loài chưa rụng vảy mà cũng dám ra vẻ, ba phần nhân dạng cũng không có, lại dám hỗn láo trước mặt ta?”
Nó tức giận trợn to mắt, gào lên: “Đứa nhóc nhỏ bé, dám ở đây nói lời cuồng ngạo!”
Ta nói: “Thật không may, ta thường rất thích ăn lưỡi cá với rượu. Ta thấy lưỡi ngươi cũng không tệ, nếu không muốn giữ lại, thì đưa cho ta có được không?”
“Ta nhất định sẽ giết chết ngươi, kẻ tiểu nhân miệng lưỡi xằng bậy!”
“Ngươi cứ thử xem.”
Nó như không thể nhẫn nhịn được nữa, lập tức bay đến, rút ra một cái roi dài màu đỏ, mang theo sức mạnh như sấm sét bổ xuống ta.
Chiếc roi này nhìn có vẻ quen thuộc đến mức khiến ta rùng mình.
Thật không ngờ, sau nhiều năm trở lại, lại có thể tìm thấy một món đồ cũ như vậy.
Ta cười lạnh: “Múa rìu qua mắt thợ.”
Tiên pháp kia cũng không mạny, nhưng nhờ vào sức mạnh của Vân Lôi Tiên, nên mới có chút uy lực.
“Vũ khí là thứ tốt, nhưng rơi vào tay ngươi thật là đáng tiếc.” Ta thở dài nói: “Phí phạm của trời”
Ta giơ tay nắm lấy đuôi roi, những tia sét tím lưu chuyển xung quanh ta, nhưng không làm ta bị thương chút nào.
“Lấy đồ của người khác, chiếm giữ lâu ngày, thì tưởng rằng là của mình sao?”
Nó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không thể nào… không thể nào! Nó rõ ràng đã nhận ta làm chủ!”
“Nhận ngươi làm chủ? E rằng ngươi không có khả năng đó, cũng không có số mệnh như vậy.”
Ta hơi dùng sức, chiếc roi dài màu đỏ liền tuột khỏi tay nó, bay vào tay ta.
Trong đại điện, mọi thứ đều im ắng chết chóc.
Chỉ còn âm thanh nhỏ nhỏ “bịch bịch” phát ra từ chiếc roi dài trong tay ta, điện và sét giao thoa.
Điều này vẫn chưa đủ. Ta nghĩ.
Từng bước một, ta tiến lại gần nó, ngư yêu vô thức lùi lại, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi mà vặn vẹo cảm xúc.
Khi không có Vân Lôi Tiên, nó chẳng có gì đáng sợ.
Ta nhẹ nhàng lắc cổ tay, Vân Lôi Tiên như rắn lướt đến quấn chặt lấy cổ nó, mặt nó dần chuyển sang màu đỏ, đôi mắt cũng lồi ra, tiếng rên rỉ và kêu la bị mắc kẹt trong cổ họng.
Chân nguyên linh khí chảy qua đầu ngón tay ta.
Ta biết, chỉ cần thêm một chút linh khí nữa, cả thân thể nó sẽ nổ tung như pháo hoa bừng nở — “Cung Địch?”
Giọng nói trong trẻo của một nữ tử, mang theo chút không thể tin nổi.
Đó là Ngọc Như Sơ.
Ta quay lại, ánh mắt nàng ấy vẫn trong suốt như ngọc, nhìn rất sạch sẽ và ngoan ngoãn.
Ta thu roi lại, mỉm cười với nàng ấy: “Ngươi đến rồi?”
Nàng ấy bước tới gần, vẻ mặt sốt ruột không giống như giả bộ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong điện vẫn yên tĩnh, mọi người đều im thin thít, ta giấu tay cầm roi ra sau lưng: “Không sao, chỉ là có chút tranh cãi thôi.”
Nàng ấy không tin ta, nhưng ta không muốn nói thêm với nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ đành thôi.
Cuối cùng, Bộc Như Vương lên tiếng, không thèm nhìn ngư yêu đang ngã xuống đất, cười lớn: “Cung Địch Thượng Tiên, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ông ta tiếp tục lộ ra vẻ mặt hối lỗi: “Là do ta quản lý không chặt, mong thượng tiên rộng lượng.”
Ta nói: “Bộc Như Vương từ khi tiếp quản Thủy Vực Quỷ Thành, bận rộn đến mức không có thời gian, thỉnh thoảng có chút sơ suất cũng là chuyện bình thường.”
Nụ cười giả tạo của ông ta vẫn không hề lộ ra một kẽ hở: “Mời Huyền Ly Thượng Tiên vào ghế.”
“Cung Địch, ta muốn ngồi cùng ngươi. Được không?” Nàng ấy nắm lấy cánh tay ta lắc lắc, đôi mắt mở to, ra vẻ vô cùng đáng thương và dễ thương.
“Ngươi sao có thể ngồi cùng khách? Không có quy củ.”
Bộc Như Vương nhẹ nhàng quát.
Ngọc Như Sơ bĩu môi: “Con nhất định phải.”
“Ngươi cũng không hỏi xem Huyền Ly Thượng Tiên có muốn ngồi cùng ngươi không?”
Nàng ấy “hừ” một tiếng, nói: “Y chắc chắn sẽ muốn.”
Nàng ấy nhìn ta, chớp chớp đôi mắt.
Lông mi của nàng ấy rất dài, nửa che nửa mở đôi mắt đen láy ướt át, trông thật như một con thú con vô tội.
“Có phải không?”
Ta không nỡ từ chối nàng ấy, do dự một chút, rồi gật đầu nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, bên trong điện lại dần dần trở nên ồn ào, như thể trở lại cảnh tượng vui vẻ trước đây, mọi người chúc tụng nhau.
“Ta luôn ngưỡng mộ danh tiếng của Huyền Ly Thượng Tiên mà không được gặp, hôm nay gặp quả nhiên khác thường.”
Một nam nhân nâng chén rượu về phía ta: “Ngư yêu xanh không biết từ đâu có được món bảo bối này, dựa vào nó mà áp bức các yêu quỷ trong thủy vực, ngày thường làm mưa làm gió, giờ thần binh đã về chủ, chúng ta cũng không cần phải chịu đựng nó nữa.”
Hắn ta cười tươi, liếc nhìn ngư yêu, ánh mắt lạnh lùng: “Đồ không có mắt, còn không mau kéo ngư yêu đi xử lý cho sạch sẽ, để nó ở đây thật chướng mắt.”
Ta thấy hắn ta khác với những yêu quái khác, dáng vẻ gọn gàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thien-menh&chuong=6]

Hắn ta trông không khác gì con người bình thường, mặc một bộ trường bào đỏ rực, rất nổi bật, làn da trắng như tuyết, vừa âm nhu vừa rực rỡ.
Chỉ là không tránh khỏi có chút khí tức quỷ dị.
Hắn ta cũng không kiêng dè, thẳng tắp nhìn ta.
Biểu cảm của hắn ta thực sự rất kỳ quái, trong mắt chứa đựng sự ghen ghét, nhưng trên mặt lại là vẻ thèm muốn.
Ngọc Như Sơ ngồi bên cạnh ta, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hắn ta là Họa Bì Quỷ Bị*, thích những bộ dạng xinh đẹp. Bộ da này chính là hắn ta từ nhân gian lột về. Hắn ta đầy âm mưu, không phải là người tốt.”
(*) Con quỷ thay hình đổi dạng
“Tại sao hắn ta lại nhìn ta như vậy?” Ta hỏi.
Nàng ấy liếc nhìn ta, hỏi một cách khó hiểu: “Ngươi không đoán ra sao?”
Ta thành thật lắc đầu.
Nàng ấy bật cười: “Ngươi không biết mình trông thế nào sao?”
“Điều đó có liên quan gì đến diện mạo của ta?”
Ngọc Như Sơ thở dài: “Thôi được, thôi được, ngươi thực sự là chậm chạp trong việc này.”
Họa Bì Quỷ Bị thấy ta mãi không đáp lại lời hắn ta, cũng có chút không kiên nhẫn, cố tình khiêu khích ta: “Huyền Ly Thượng Tiên, ngươi không phải là không dám chứ?”
Ta còn chưa kịp nói gì, nàng ấy đã không vui: “Người ta muốn uống hay không, là tự do của họ, liên quan gì đến ngươi?”
Họa Bì Quỷ Bị bị chặn lời, nụ cười trên mặt cũng tắt đi ba phần: “Điện hạ…”
“Điện cái đầu ngươi, sao lại nhiều lời như vậy, giống như một bà lão.”
Hắn ta ngượng ngùng cười cười, rồi đặt chén rượu xuống.
Bộc Như Vương nhẹ nhàng ho một tiếng: “Ngọc nhi, không được vô lễ, còn không mau xin lỗi người ta?”
Ngọc Như Sơ không để ý đến ông ta, mà quay sang mọi người nói: “Cung Địch là ân nhân của ta, nếu ai dám rót thêm rượu cho y, dám châm chọc y, thì đừng trách ta không khách khí!”
Họa Bì Quỷ Bị nhìn về phía Bộc Như Vương.
Nhưng ông ta không nhìn hắn ta, chỉ cười nói: “Con ta được cưng chiều, để mọi người thấy trò cười rồi.”
Các yêu quái hiểu rằng ông ta đang muốn ủng hộ Ngọc Như Sơ, nên không dám gây chuyện thêm.
Tóm lại, nhờ vào lời đe dọa của Ngọc Như Sơ, ta đã có được sự yên tĩnh.
Thủy Vực Quỷ Thành vẫn giữ cách chế biến món ăn rất cổ điển, không tinh tế như Vân Gian Thượng, nói là ăn lông uống máu cũng không quá. Ta thực sự không có chút thèm ăn nào.
Chỉ có một thứ rượu xương không biết được chế biến từ cái gì, lại có hương vị khá ngon, đậm đà và kéo dài, ngọt ngào và thanh khiết.
Tq liên tục uống vài chén.
Ngọc Như Sơ khuyên: “Rượu của yêu giới không giống như ở Vân Gian Thượng, có chút say sẽ rất mạnh, ngươi tự ước lượng, đừng uống say.”
“Không sao, ta sẽ không uống nhiều.”
Dù nói như vậy, nhưng không ngờ rằng chỉ vài chén rượu nhỏ này lại có tác dụng mạnh hơn ta tưởng. Lúc này, men say đã lên, ngay cả ta cũng cảm thấy hơi choáng váng, mắt mờ đi, buồn ngủ.
Trong mơ màng, ta nghe thấy mọi người nói rằng sẽ mang ra món chính, nghĩ rằng chắc chắn là thịt của những loài kỳ thú quý hiếm, không có hứng thú gì, liền nhắm mắt lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ta bỗng nghe thấy xung quanh lại trở nên ồn ào, làm tabkhông thể yên giấc. Ta mở mắt ra, thấy trong điện có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, toàn thân đầy vết máu, tóc tai bù xù như cỏ dại, trong tay ôm một cái khăn bọc, đôi mắt đỏ như máu, giống như một con thú bị dồn vào chân tường.
“Ai dám ở đây làm loạn?”
Tên thiếu niên cười lạnh, chế nhạo: “Ta là người, nhưng không biết các ngươi là gì, đến cả trẻ sơ sinh trong khăn cũng không tha.”
Ta tỉnh táo hơn một chút, say rượu đã giảm đi nhiều, liền hỏi Ngọc Như Sơ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nàng ấy ôm mặt, thờ ơ trả lời: “Không biết ai đã gửi cho phụ thân ta một đứa trẻ chưa đầy tháng, nói là con của dòng dõi quý tộc ở nhân gian, còn non nớt lắm, chắc chắn sẽ là món ăn ngon trong tiệc.”
“Còn tên thiếu niên đó là ai?”
Ngọc Như Sơ nói: “Nghe hắn ta tự giới thiệu, là ca ca ruột của đứa trẻ. Có lẽ cũng bị bắt đến đây, không biết bằng cách nào mà tìm được chỗ này, liền không màng đến gì cả mà lao vào.”
Tên thiếu niên rõ ràng không có sức mạnh gì, cũng không có chút thần thông nào, lại dám xông vào nơi này.
Tabkhông khỏi cảm thấy hứng thú, nói với cậu ta: “Ngươi không muốn đứa trẻ trong tay bị lũ yêu quái ăn thịt, rơi vào kết cục không toàn thây. Ta cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi chịu chết thay nó, một mạng đổi một mạng, ta sẽ bảo vệ nó, thế nào?”
Hắn ta im lặng, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Không muốn. Nếu ta chết, vậy đệ ấy làm sao có thể sống sót?”
Ta liền dụ dỗ: “Ta hứa với ngươi, tuyệt đối không để bất kỳ ai làm tổn thương đứa trẻ trong tay ngươi một chút nào.”
Tên thiếu niên vẫn lắc đầu: “Nếu để đệ ấy một mình chịu khổ ở nhân gian, thà cùng ta chết vẫn hơn.”
“Ngươi không phải cá, sao biết cá vui buồn? Ngươi không phải đệ ấy, làm sao biết đệ ấy có muốn ở lại thế gian này hay không?”
Hắn ta vẫn giữ vẻ kiên quyết, ôm chặt đứa trẻ trong tay.
Ngọc Như Sơ đã tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, các lính canh cũng dần dần tiến lại gần, mũi giáo sáng loáng chĩa thẳng vào tên thiếu niên.
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?” Ta cười nói: “Ngươi còn có cơ hội để rút lại quyết định, chưa quá muộn, đừng đợi đến khi cả hai bị bắt, bị đưa vào bụng người khác rồi mới hối hận.”
Tên thiếu niên cắn răng, ánh mắt thoáng qua sự giằng co, lớn tiếng hỏi: “Ngươi có giữ lời không?”
Ta đáp: “Tự nhiên là giữ lời.”
Sau khi nhận được lời hứa của ta, hắn ta liền không chút do dự xông vào đám mũi dao sắc nhọn.
Chỉ trong chốc lát, không biết bao nhiêu mũi giáo từ xuyên qua ngực và cổ hắn ta, máu tươi phun ra như suối.
Nó nhuộm đỏ cả bộ quần áo trắng tinh của hắn ta.
Trong đại điện, mọi thứ đều im lặng như chết.
Trong chốc lát, không ai dám ngăn cản.
Khi những mũi giáo đâm xuyên qua ngực hắn ta rồi lại được rút ra, tên thiếu niên loạng choạng bước về phía ta, như một con quỷ từ địa ngục, để lại vô số dấu chân đỏ tươi.
Hắn ta nhẹ nhàng đặt một cái khăn bọc đầy máu lên bàn của ta.
Ta đưa tay định mở cái khăn, nhưng hắn ta bỗng dưng cắn chặt lấy cổ tay ta, lực đạo rất mạnh, như thể đã tiêu tốn hết sức lực toàn thân.
Ánh mắt hắn ta chứa đựng sự oán hận và tuyệt vọng vô hạn.
Ta tưởng hắn ta sẽ nói điều gì đó, nhưng hắn ta không nói.
Sau một lúc, hắn ta không còn động tĩnh gì, cũng không phát ra tiếng nào.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau khiêng xác người này ra ngoài?” Ngọc Như Sơ quát lớn: “Làm gì có chuyện trong cung của ta lại có người ngu ngốc như vậy?”
Những người hầu lúc này như tỉnh mộng, lần lượt tiến đến định gỡ lấy hàm răng của tên thiếu niên đang cắn chặt lấy cổ tay ta, nhưng dù thế nào cũng không thể nhúc nhích được chút nào.
Ta nói với hắn ta: “Ta sẽ không nuốt lời, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ ấy.”
Vừa dứt lời, thi thể của tên thiếu niên liền đột ngột mềm nhũn xuống.
Máu từ cổ tay ta ào ạt chảy ra, bất kể mọi người đã đắp cho ta bao nhiêu thuốc, cũng không thể ngừng lại.
Đúng là tình cảm huynh đệ sâu nặng, ngay cả ta cũng không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.
Ta cười với Ngọc Như Sơ: “Con người tuy chỉ là thể xác phàm trần, không có chút sức mạnh nào, nhưng chút giãy giụa cuối cùng trước khi chết cũng có thể khiến ta đau đớn rất nhiều ngày.”
Nàng ấy nói: “Dù hắn ta có giãy giụa thế nào, cũng chỉ đến vậy thôi.”
Ta gật đầu, nói: “Thật đáng tiếc, hắn ta cuối cùng chỉ là đổ nước vào rổ mà thôi.”
Ta nâng lên chiếc khăn bọc kín mít.
Quả nhiên.
Đứa trẻ trên đó mặt mũi đã tím tái, toàn thân lạnh như băng, đã chết từ lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận