"Vậy cô đá bay lồng của họ, đập nát đầu họ, rồi bảo với họ, lồng heo là để nhốt heo, ở đây có người là heo. Nhưng không phải cô, vậy là ai?"
A Nam ngẩn ra vài giây, rồi bật cười.
Mỹ nhân cười, thật là cảnh đẹp làm say lòng người.
[Mạc đại sư, tôi hiểu rồi.]
[Hu hu hu, tôi thực sự chuyển thành fan rồi, dù có phải kịch bản hay không, Mạc đại sư, tôi yêu chết mất.]
[Đoạn này cảm động quá, nếu danh hiệu người phụ nữ tốt dùng để trói buộc tay chân phụ nữ, vậy thì hãy đập nát danh hiệu này đi!]
28
Tôi hỏi họ tại sao không đi đầu thai.
A Nam dịu dàng vuốt đầu Viên Viên: "Âm phủ đầu thai được sắp xếp theo tuổi khi chết và năm chết, còn năm mươi năm nữa mới đến lượt Viên Viên, tôi muốn đợi con bé."
"Còn nhiều thời gian như vậy, cô định làm gì?"
"Không biết, tôi chưa từng nghĩ tới." A Nam mờ mịt nói: "Trước đây đều hầu hạ hắn ta."
Chúng tôi đều hiểu hắn ta là ai.
"Cô có thể đọc sách, Viên Viên cũng đến tuổi đi học rồi, cô phải làm gương cho con bé."
Lâu đài này không phải vì ma ám mà không ai ở như tin đồn trên mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-xanh-chuyen-nghiep&chuong=10]
Đó chỉ là một phần lý do, lý do chính là ngôi nhà này sau khi họ chết được em gái A Nam thừa kế.
A Nam báo mộng cho em gái, bảo cô ấy giữ nhà lại cho đến khi cô ấy và Viên Viên đi đầu thai, em gái A Nam sau khi qua đời thì dặn con gái đừng bán.
Căn phòng này năm đó bị cháy hết nửa, là em gái A Nam tốn rất nhiều tiền sửa chữa.
A Nam ngại ngùng cúi đầu: "Tôi không biết chữ."
Tôi vỗ vai Phương Vọng Thư: "Không sao, Phương Vọng Thư là học sinh giỏi, việc giáo dục của các cô giao cho cậu ấy."
Phương Vọng Thư mặt không cảm xúc nhìn tôi.
A Nam: "Như vậy có phiền quá không?"
Tôi ngọt ngào cười với Phương Vọng Thư: "Tiểu Thư là người tốt, cậu ấy rất nhiệt tình giúp đỡ người khác."
Phương Vọng Thư được vuốt lông, khẽ gật đầu.
[A Nam và Viên Viên không ngờ, làm ma còn không thoát khỏi chuyện học.]
[Bắt em trai sợ ma nhất dạy ma học, Mạc đại sư, chị thật biết suy nghĩ cho người khác!]
[Đây là để rèn luyện em trai à? Không hổ là đại sư, tính toán sâu xa!]
29
Ngày thứ năm của gameshow, Trần Niệm hỏi tôi, đêm qua có nghe thấy tiếng động gì không?
Cô ấy nói: "Tôi nghe thấy trên lầu rất ồn, tôi muốn tỉnh dậy nhưng không tỉnh được như bị ma đè."
Tôi cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành: "Động đất."
Họ đều giật mình: "Nghiêm trọng không?"
Tôi cười: "Chuyện nhỏ."
[Hậu quả của động đất quá nhiều.]
[Ra ngoài họ xem video chắc sẽ rất ngạc nhiên nhỉ?]
30
Chiều ngày thứ bảy, gameshow kết thúc.
A Nam và Viên Viên tiễn chúng tôi đến cửa.
Cổng từ từ mở ra, họ đứng trong bóng tối, vẫy tay chào chúng tôi.
Bên ngoài là tổ tiết mục đang run rẩy, họ nhét chúng tôi lên xe, nhanh chóng rời đi.
Trên xe, tôi trêu chọc: "Đạo diễn Lâm, lâu đài có ma không?"
Đạo diễn Lâm khẳng định: "Không, đều là diễn viên!"
[Ngày tận thế thì sợ gì? Trời sập xuống có miệng đạo diễn Lâm đỡ.]
[Thật muốn để chồng cũ của chị Nam buổi tối đến chào đạo diễn Lâm, chắc chắn ông ấy sẽ rất cảm động nhỉ?]
[Đạo diễn Lâm, tôi thật sự khóc chết mất, niềm tin kiên định quá!]
31
Trước khi rời khỏi lâu đài, A Nam nói với tôi một chuyện.
Cô ấy nói, cô ấy cố ý tiếp cận tôi vì cảm thấy tôi có thể giúp cô ấy.
Cô ấy lợi dụng tôi, cảm thấy có lỗi với tôi.
Tôi nói: "Tôi biết.”
"Nhưng tôi không bận tâm."
A Nam ngay lập tức đỏ mắt: "Cảm ơn cô."
Tôi ôm cô ấy: "Không cần cảm ơn."
32
Về nhà, tôi ngạc nhiên phát hiện, cát-xê không những không giảm, mà còn tăng gấp đôi.
Hơn nữa, từ khóa liên quan đến tôi trên mạng từ #Mạc Phục Linh trà xanh# thành #Mạc Phục Linh đại sư#, số lượng fan cũng tăng lên vài triệu.
Ngày gameshow đóng máy, có tài khoản marketing cắt hình tôi và Trần Niệm ở cửa lâu đài, nói trạng thái mặt mộc của tôi hơn hẳn Trần Niệm.
Gameshow kết thúc rồi, tôi không giả vờ nữa, trực tiếp nổ súng.
V Mạc Phục Linh: [Hơn cái rắm, rảnh quá thì đi dạo phố!]
Vài phút sau, dưới bài đăng Weibo của tôi thêm mấy ngàn bình luận.
[Mạc đại sư, tôi siêu yêu!]
[Mạc đại sư, chị biết chị và ngôi sao có gì khác biệt không? Ngôi sao trên trời, chị trong lòng tôi.]
[Cơ thể tôi rất tốt, có thể vác bao, có thể vác bình gas nhưng không vác nổi nỗi nhớ chị, bắn tim.]
Xem xong tôi nghĩ:
Chi bằng chửi tôi đi!
33
Nửa năm sau, một gameshow kinh dị chủ đề nông thôn tìm đến tôi.
Tôi hỏi không có ma chứ?
Đạo diễn Lâm trả lời rất kiên định: "Không có ma!"
–HẾT–
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Tuyết Ngân
Check: tien
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận