05
Việc đầu tiên là chọn phòng, phòng ở phía nam có ánh sáng tốt, tôi muốn ở đó.
Tuy nhiên thân là một bạch liên hoa tốt bụng, làm sao tôi không thể nói thẳng ra được chứ?
Tôi đứng trước phòng mình thích, giả vờ rộng lượng nói: "Chúng tôi ở đâu cũng được, mọi người chọn trước đi."
Các khách mời khác hiểu ý tôi, lần lượt chọn các phòng khác.
Cuối cùng chỉ còn hai nhóm chưa chọn, tôi và Phương Vọng Thư, cùng với Trần Niệm và Trần Gia Thụ.
Mục đích của tôi lần này là làm nền cho CP Song Trần.
Họ là cặp đôi nổi tiếng nhất hiện nay, muốn dựa vào gameshow này để tăng thêm mức độ nổi tiếng của mình.
Điều này cần tôi phải ra tay.
Trần Niệm chỉ vào cánh cửa sau lưng tôi, nói: "Chúng tôi muốn phòng này."
"Thật sao?" Mặt tôi đầy vẻ không thể tin nổi.
Cô ta khẳng định nói: "Đúng."
"Được, vậy nhường cho các bạn, tôi và Vọng Thư sẽ ở phòng còn lại, tuy ánh sáng không tốt nhưng không sao."
Tôi nghiêng đầu, rơi một giọt nước mắt trước ống kính.
Giọt nước mắt này tôi đã đặc biệt luyện trước gương, chủ yếu là để trông xinh đẹp lại đáng thương.
[Tôi muốn nôn...]
[Muốn ở thì cô nói thẳng ra, giả vờ rộng lượng làm gì, ghét nhất loại người này!]
[CP Song Trần thật tuyệt, không chiều theo trà xanh!]
Dường như Trần Niệm và Trần Gia Thụ cảm thấy ghê tởm, cô ta liếc tôi một cái, chế nhạo nói: "Thôi vậy, nhường cho cô."
Nói rồi, cô ta dẫn Trần Gia Thụ vào một căn phòng khác.
Tôi vui mừng lau nước mắt, lén nháy mắt với Phương Vọng Thư.
Hi hi, vừa hoàn thành nhiệm vụ của đạo diễn, vừa có được phòng mình thích.
Cả hai đều thắng!
[A a a, thật mong lâu đài có ma, mang Mạc Phục Linh đi đi!]
[Ban đầu còn thấy họ Phương khá đẹp trai nhưng anh ta đứng lâu với Mạc Phục Linh, tôi thấy cả hai đều ghê tởm.]
[Haha. CP Song Trần rộng lượng, không muốn tính toán với trà xanh.]
06
Cửa đóng lại, sự náo nhiệt biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-xanh-chuyen-nghiep&chuong=2]
Ánh đèn mờ ảo, bao phủ căn phòng trong ánh sáng vàng ấm áp, vách tường phòng bong tróc, lộ ra mảng tường xanh đen.
Bên ngoài gió lớn, thổi cây đung đưa trái phải, bóng đổ lên cửa sổ như những móng vuốt.
Tôi nhìn quanh một lượt trong lòng cảm thấy hài lòng.
Tuy có mùi mốc nhẹ nhưng nhìn chung cũng sạch sẽ.
Hơn nữa căn phòng được cải tạo thành dạng căn hộ, nam nữ ở cùng cũng không quá xấu hổ.
Huống chi tôi và Phương Vọng Thư đã quen biết nhau nhiều năm như vậy.
Phương Vọng Thư không thoải mái như vậy, sắc mặt cậu ấy căng thẳng: "Ở đây thật sự không có ma chứ?"
"Rất khó nói, có thể có." Trong phòng không có camera, tôi thoải mái nằm lên giường.
Tôi cười với cậu ấy, thấy mặt cậu ấy càng ngày càng trắng, cười lớn nói: "Cũng có thể không có."
Cậu ấy trợn mắt nhìn tôi một cái.
07
Ngày hôm sau, chúng tôi tập trung ở phòng khách.
Có tổng cộng tám khách mời, tôi và Phương Vọng Thư, CP Song Trần và hai nhóm gồm nam nữ diễn viên và nam nữ ca sĩ.
Chúng tôi không biết nhiệm vụ hôm nay là gì, đang định bàn bạc thì đèn trần kêu rừ rừ xì xì vài tiếng rồi tắt phụt.
Phòng khách lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Phương Vọng Thư bật đèn điện thoại, ánh sáng lập tức soi rõ khuôn mặt kinh hoàng của chúng tôi.
"Nhìn kìa!"
Không biết là ai hét lên một tiếng.
Chúng tôi giật mình, giờ mới chú ý thấy trên lò sưởi không biết từ lúc nào đã viết một hàng chữ đỏ tươi.
[Tìm chìa khóa lên tầng hai, nhanh lên!]
Dấu chấm than cuối câu giống như máu chưa khô, từ từ chảy xuống, khiến người ta rợn tóc gáy.
Nối liền tầng một và tầng hai là một cầu thang màu nâu, cuối cầu thang là một cánh cửa đen sẫm, giữa cửa dán hai lá bùa vàng trông giống như đang phong ấn thứ gì đó.
Trần Niệm lập tức đề nghị: "Chúng ta chia nhau tìm manh mối."
Lúc này, tôi tất nhiên phải đi ra gây rối!
Tôi yếu ớt dựa vào người Phương Vọng Thư: "Tôi sợ."
Cơ thể Phương Vọng Thư cứng đờ, sau đó nghiêm túc nói lời thoại: "Không sao, chúng ta đi cùng nhau, em sẽ bảo vệ chị."
"Ừ ừ, em trai, tôi tin cậu."
Trần Niệm hoàn toàn trái ngược với tôi, cô ta không nói một lời, bật đèn điện thoại đi về phía lò sưởi tìm manh mối.
[Một đấm đánh chết Mạc trà xanh!]
[Sợ thì tham gia gameshow kinh dị làm gì, về nhà mà móc chân đi.]
[Nhìn chị Trần Niệm của chúng ta kìa, thật dũng cảm, tôi yêu chị ấy!]
Tôi dựa nửa người vào Phương Vọng Thư, bị cậu ấy kéo đi.
Diễn xuất quan trọng nhưng cũng không thể thật sự không làm gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận