Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuyệt Thế Thần Y

Lừa Dối

Ngày cập nhật : 2025-04-29 18:21:01
Diệp Thu nhẹ đẩy cửa, ngay lập tức, anh nghe thấy từ phía phòng tắm truyền đến giọng nói của một đôi nam nữ.

"Mấy ngày nay anh khó chịu sắp chết rồi đây này."

"Người ta vẫn còn đang tắm mà, anh gấp gáp quá rồi đấy."

ẦM !

Một tiếng nổ tựa như sấm vang lên trong lòng Diệp Thu, sắc mặt anh trở nên tái nhợt như không còn một giọt máu.

Bởi vì - giọng nói kia, là của Trương Lệ Lệ.

Trương Lệ Lệ, bạn gái của Diệp Thu, người đã cùng anh trải qua hai năm thanh xuân mặn nồng.

Họ là bạn học cùng trường Y, cùng tốt nghiệp, cùng bước chân vào Bệnh viện Giang Châu, đang trong giai đoạn thử việc.

Tất cả những gì Diệp Thu tin tưởng… trong khoảnh khắc ấy mọi thứ dường như sụp đổ.

Anh không ngờ, người con gái từng nắm tay thề nguyện bên mình lại có thể phản bội một cách tàn nhẫn như vậy.

Âm thanh thở gấp, tiếng nước va đập hỗn loạn từ phòng tắm không ngừng vọng ra, như từng nhát dao cắm sâu vào tim anh.

Trong cơn cuồng nộ, Diệp Thu siết chặt nắm đấm, bước thẳng về phía phòng tắm — anh muốn nhìn xem, tên đàn ông đó rốt cuộc là ai!

Thế nhưng…

Khi chỉ còn cách cánh cửa một bước chân, anh đã dừng lại.

Nhìn thấy rồi thì sao?

Liệu có thể thay đổi được sự thật cay nghiệt này không?

Chỉ là một cánh cửa mỏng manh, vậy mà vào khoảnh khắc này, Diệp Thu cảm thấy giữa anh và Trương Lệ Lệ đã bị ngăn cách bởi núi cao, biển rộng, không thể nào vượt qua được nữa.

Anh buông lỏng tay, gượng cười cay đắng.

Dẫu sao cũng từng yêu nhau sâu đậm, chi bằng giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cả hai.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Thu xoay người định rời đi.

Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng tắm vang lên, kéo anh trở về thực tại...

“Anh nhanh lên, Diệp Thu sắp tan ca rồi! Nếu bị anh ấy bắt gặp thì tiêu đời!”

“Thì bắt gặp cũng mặc kệ, anh chẳng việc gì phải sợ nó.”

Diệp Thu khẽ nhíu mày. Giọng nói của người đàn ông trong phòng tắm… nghe vô cùng quen tai.

Sau đó, Trương Lệ Lệ ngọt ngào nói:

“Anh hư thật… À, chuyện chuyển chính thức của em, anh đã nói với ba chưa?”

“Yên tâm đi. Ba anh là phó viện trưởng, muốn em chuyển chính, chỉ cần một câu là xong!”

Chính là hắn!

Trong khoảnh khắc, Diệp Thu xác định ngay — kẻ trong phòng tắm chính là Quách Thiếu Thông!

Hắn là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Giang Châu, nổi tiếng là kẻ cậy quyền, kiêu ngạo, chuyên làm càn nhờ có cha làm phó viện trưởng.

Ngay từ ngày đầu bước vào khoa ngoại, Diệp Thu đã nghe không ít chuyện xấu về hắn: bắt bạn gái phá thai, quyến rũ phụ nữ đã có chồng, cưỡng ép y tá xinh đẹp... tội nào cũng có.

Nói ngắn gọn thì, Quách Thiếu Thông – không phải người, mà là cặn bã đội lốt bác sĩ!

“Vì một suất chuyển chính… Lệ Lệ, em thật sự phải đánh đổi tất cả với loại người như vậy sao?” - Trái tim Diệp Thu như bị bóp nghẹt, máu trong người cũng lạnh đi từng chút một.

Trong phòng tắm, Trương Lệ Lệ lại tiếp tục:

“Vậy... Diệp Thu có cơ hội được chuyển chính không?”

“Không đời nào!” – Quách Thiếu Thông cười khẩy – “Anh đã hỏi ba rồi. Lần này chỉ có một suất. Những người khác thì… sang năm đi!”

Trương Lệ Lệ hơi do dự:

“Nhưng Diệp Thu thi đầu vào đạt điểm tuyệt đối, thời gian thử việc cũng rất xuất sắc. Hơn nữa, chủ nhiệm Bạch còn rất để tâm đến anh ấy."

“Quan tâm chuyện đó làm gì! Cuối cùng người quyết định vẫn là ba anh!”

Quách Thiếu Thông khinh thường nói tiếp:

“Nghe đâu chủ nhiệm Bạch còn đích thân gặp ba anh, xin chuyển suất đó cho Diệp Thu. Mà anh thì không hiểu nổi — bà ta và Diệp Thu có gì mờ ám sao?”

“Anh nói bậy bạ gì thế! Chủ nhiệm Bạch xinh đẹp thế kia, làm sao để mắt tới Diệp Thu được!”

“Haha, nói cũng đúng. Chủ nhiệm Bạch ngày nào cũng lạnh như băng, vẻ mặt cấm dục đó nhìn là biết kiểu người chẳng biết yêu đương là gì.”

“Thế anh hỏi ba chưa, rốt cuộc suất đó là dành cho ai?”

“Còn cần phải hỏi à? Tất nhiên là cho em rồi!”

Quách Thiếu Thông bật cười:

“Còn thằng Diệp Thu ấy hả? Không chỉ không được chuyển chính… mà còn được tặng thêm một cặp sừng to tướng! Đúng là bi kịch cuộc sống mà!”

“Gì vậy? Anh đang thương hại anh ta à?” – Trương Lệ Lệ hỏi.

“Thương cái rắm ấy!” – Quách Thiếu Thông cười nhạo –
“Nói thật, thằng đó đúng là thằng ngu! Yêu em hai năm trời mà chưa từng ngủ cùng em, người ngoài mà nhìn vào còn tưởng nó đang tu luyện đồng nam công ấy chứ!”

“Được rồi, đừng nói nữa!” – Trương Lệ Lệ khẽ gắt.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuyet-the-than-y&chuong=1]


“Ơ kìa, em đang đau lòng vì hắn à?” – Quách Thiếu Thông trêu –
“Cũng đúng, dù sao cũng từng bên nhau hai năm trời mà…”

“Anh nói nhảm cái gì vậy! Một đứa con hoang, em đau lòng cái gì chứ!” – Giọng Trương Lệ Lệ đầy khinh miệt.

Bên ngoài cánh cửa, Diệp Thu nghe đến đây, hô hấp dồn dập, mặt đỏ gay, mắt gần như tóe lửa.

Con hoang...

Hai chữ đó — vừa bẩn thỉu vừa tàn nhẫn, nhưng anh không thể phản bác.

Bởi lẽ… anh thực sự là một đứa con hoang.

Cũng chính vì thân phận đó, mẹ anh đã bị đuổi khỏi gia tộc, sống cả đời trong nhục nhã và im lặng.

Đó là bí mật đau đớn nhất mà Diệp Thu chôn giấu trong tim, chỉ duy nhất Trương Lệ Lệ - người mà anh hết mực tin yêu mới biết được.

Vậy mà giờ đây… cô lại đem bí mật ấy ra làm trò cười với một tên cặn bã!

“Diệp Thu là con hoang á? Chuyện gì vậy? Mau nói anh nghe xem nào!” – Quách Thiếu Thông hỏi, giọng đầy hứng thú như đang hóng chuyện cười.

Trương Lệ Lệ cười lạnh:

“Đến giờ này, anh ta còn không biết cha ruột mình là ai.”

“Không thể nào! Đến cả cha ruột cũng không biết là ai? Chắc hắn lừa em đấy!”

“Anh ấy không biết thật.” – Trương Lệ Lệ khẳng định.

“Vậy thì mẹ hắn ngủ với ai mới sinh ra hắn chứ? Dù có ngủ với… chó, thì cũng nên biết con chó đó tên gì chứ!” – Quách Thiếu Thông cười hô hố.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng tắm bị đá bật tung!

Diệp Thu – mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao – xông thẳng vào!

Bên trong lập tức hỗn loạn: tiếng nước đổ, tiếng người thét, tiếng kinh hoàng vỡ vụn giữa không khí ngột ngạt.

“Á…!” – Trương Lệ Lệ hét lên, vội vàng chộp lấy khăn tắm quấn quanh người, mặt tái mét, tay chân luống cuống.

Quách Thiếu Thông cũng bị một phen hoảng hốt, vội vã đứng bật dậy khỏi bồn tắm. Nhưng khi thấy rõ người đứng ở cửa là Diệp Thu, vẻ mặt căng thẳng của hắn lập tức chuyển sang cười nhạo.

Hắn giễu cợt nói:

“Lệ Lệ, em xem ai đến kìa?”

Trương Lệ Lệ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Diệp Thu thì sững người tại chỗ:

“Diệp Thu? Anh... về từ lúc nào?”

Diệp Thu siết chặt nắm đấm, mặt mày âm trầm, cố kìm nén cơn giận sắp bùng nổ:

“Anh về được một lúc rồi… xin lỗi, làm phiền chuyện tốt của hai người.”

Trương Lệ Lệ vội biện minh:

“Diệp Thu, mọi chuyện không như anh nghĩ, em…”

“Tôi tận mắt nhìn thấy hết rồi. Em còn định nói tất cả chỉ là hiểu lầm sao?”

Diệp Thu lạnh lùng nhìn cô:

“Trương Lệ Lệ, tôi thật không ngờ em lại là loại người như vậy.”

Lời chất vấn của Diệp Thu khiến Trương Lệ Lệ giận dữ xấu hổ, mặt đỏ bừng lên vì tức.

Cô dứt khoát không giả vờ nữa, lạnh lùng đáp:

“Hồi đó đúng là tôi mù mắt, nên mới dây vào cái đồ vô dụng như anh!”

“Yêu nhau hai năm, thứ quý giá nhất anh tặng tôi chỉ là một chiếc vòng rách, còn bày đặt gọi là truyền gia chi bảo?"

Nói rồi, cô tháo chiếc vòng ngọc trắng từ tay xuống, ném thẳng vào người Diệp Thu, giọng lạnh như băng:

“Từ giờ trở đi, anh đi cầu độc mộc, tôi bước đường quan đạo. Giữa chúng ta, xem như không còn quan hệ gì nữa!”

Diệp Thu ngây người nhìn chiếc vòng trong tay — thứ mà anh từng coi là kỷ vật tình yêu thiêng liêng, giờ đây lại bị người anh yêu nhất coi như rác rưởi.

Trái tim anh...dường như hóa băng.

Người con gái mà anh từng nâng niu, yêu thương hết mực… giờ đây sao có thể trở thành loài rắn độc như vậy?

Lúc này, Quách Thiếu Thông cười khoái chí, khoác tay ôm eo Trương Lệ Lệ, khiêu khích:

“Nhóc con, muốn xem trực tiếp không? Anh và Lệ Lệ có thể diễn một màn nóng bỏng cho cậu xem đấy…”

“Xem bà nội mày!” – Diệp Thu gào lên giận dữ, tung một quả đấm như trời giáng thẳng vào mặt Quách Thiếu Thông.

Bốp!

Một tiếng nổ khô khốc vang lên, máu mũi Quách Thiếu Thông phụt ra như suối.

“Đệt! Mày dám đánh tao? Tao giết mày!” – Quách Thiếu Thông gầm lên, lao tới như con trâu điên.

Hắn cao gần 1m9, thân hình lực lưỡng vì ngày ngày luyện tập. So với Diệp Thu, gần như một trời một vực về thể hình.

Chỉ sau vài đòn, Diệp Thu đã bị đánh ngã nhào xuống đất.

“Một thằng con hoang mà cũng dám đánh tao? Mày đúng là chán sống rồi!”

Sau một hồi ra tay như mưa bão, Quách Thiếu Thông bắt đầu thở dốc vì mệt.

Hắn hậm hực gằn giọng, rồi hung hăng giơ chân đạp mạnh — "rắc!" — hai ngón tay của Diệp Thu lập tức gãy gập.

“A——!!!”

Diệp Thu đau đớn gào lên thảm thiết, rồi ngất lịm trong cơn thống khổ.

“Chỉ vậy mà cũng đòi đánh ông mày à? Một tên vô dụng như mày mà cũng muốn ra oai? Đúng là không biết sống chết!”

Quách Thiếu Thông khinh bỉ phun một bãi nước bọt lên người Diệp Thu.

Hắn hoàn toàn không biết rằng — ngay khoảnh khắc ấy, từ nơi ngón tay đẫm máu của Diệp Thu, một dòng máu đỏ thẫm đang thấm vào chiếc vòng ngọc trắng.

Chiếc bạch ngọc nằm lặng lẽ trong tay Diệp Thu… bắt đầu phát ra một tia sáng mờ nhạt.

Bình Luận

0 Thảo luận