Mấy tên bảo vệ lập tức vây chặt lấy Diệp Thu, xắn tay áo, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Bạch Băng vội vàng lên tiếng:
“Phó viện trưởng Quách! Diệp Thu là người của ngoại khoa chúng tôi. Xin ông nể mặt tôi một chút!”
Quách Đại Nộ liếc lạnh Bạch Băng, giọng đầy giễu cợt:
“Con trai tôi cũng là người của ngoại khoa các cô. Cô đã bảo vệ nó được chưa?!”
Bạch Băng lập tức cứng họng, không nói được lời nào.
“Chủ nhiệm Bạch!” – Quách Đại Nộ lạnh lùng – “Hôm nay tôi chỉ truy cứu thằng nhãi này. Cô đừng cản, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”
Ông ta quay sang đám bảo vệ quát lớn:
“Xông lên! Phế hắn cho tao!”
Bạch Băng gấp gáp, ngăn cản:
“Khoan đã! Phó viện trưởng Quách, những người này là bảo vệ bệnh viện, không phải tay sai riêng của ông. Ông không có quyền sai họ đánh người!”
Quách Đại Nộ cười nhạt:
“Nực cười! Tôi là Phó viện trưởng thường trực, ngoại trừ viện trưởng, ở đây ai tôi cũng có thể ra lệnh! Kể cả cô!”
Bạch Băng nhẫn nại nói:
“Theo quy chế quản lý bệnh viện, bất kỳ lãnh đạo nào cũng không được lạm dụng chức quyền để đánh người.”
“Bớt lải nhải với tôi!” – Quách Đại Nộ gầm lên:
“Hôm nay tôi chỉ có một mục tiêu — Báo thù cho con trai tôi!Tất cả nghe lệnh, xông lên!”
Mấy tên bảo vệ nhìn nhau, chuẩn bị lao vào.
Đúng lúc đó, Bạch Băng vội bước lên chắn trước mặt Diệp Thu, hét lớn:
“Tôi xem kẻ nào dám động vào cậu ấy!”
Đám bảo vệ lập tức khựng lại.
Họ đều biết Bạch Băng là ai — địa vị rất cao, tính cách lạnh lùng quyết đoán, ai cũng kiêng dè.
“Phó viện trưởng, giờ làm sao?” – Một tên bảo vệ dè dặt hỏi.
Quách Đại Nộ giận dữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Băng:
“Chủ nhiệm Bạch, cô thật sự muốn đối đầu với tôi sao?”
“Phó viện trưởng, ông hiểu lầm rồi.” – Bạch Băng bình tĩnh đáp:
“Tôi không muốn đối đầu với ông, tôi chỉ nhắc nhở ông — Là lãnh đạo bệnh viện, xin ông chú ý giữ hình ảnh. Ra lệnh đánh người là hoàn toàn sai trái!”
“Thằng nhãi này đánh con trai tôi, khi đó sao cô không nhảy ra ngăn cản?! Hôm nay — bất kể là ai cũng đừng hòng ngăn cản tôi! Các người — XÔNG LÊN!”
“Có chuyện gì xảy ra, một mình tôi, Quách Đại Nộ, chịu trách nhiệm!”
Nói đến nước này, mấy tên bảo vệ không còn kiêng dè nữa.
“Chủ nhiệm Bạch, xin mời tránh ra. Nếu không, đừng trách chúng tôi ra tay không khách khí.” – Một bảo vệ lạnh lùng nói.
Diệp Thu cũng lên tiếng:
“Chủ nhiệm Bạch, cô tránh ra đi. Bọn này, tôi đối phó được.”
“Nhưng mà…” – Bạch Băng lo lắng.
“Hãy tin tôi.” – Diệp Thu mỉm cười, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Anh đã hấp thụ một phần nhỏ truyền thừa, tuy chỉ là chút ít, nhưng đối phó vài tên bảo vệ thế này — thừa sức.
“Vậy… cậu cẩn thận nhé.” – Bạch Băng do dự rồi dắt Tiền Tĩnh Lan lùi sang một bên.
Diệp Thu một mình đối diện mấy tên bảo vệ đang siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này —
"Ầm ——"
Một chiếc Maybach từ ngoài cổng lao thẳng vào như một cơn lốc.
Sau đó, một cú drift cực ngầu, đỗ xoay ngang ngay trước mặt Quách Đại Nộ!
Cửa xe bật mở.
Một người đàn ông trung niên bước xuống — khuôn mặt cứng cỏi, ánh mắt sắc lạnh, khí thế bất phàm.
Diệp Thu vừa nhìn đã nhận ra:
“Triệu Vân?! Sao ông ta lại tới đây?” – Anh thầm ngạc nhiên.
Mà Quách Đại Nộ vừa nhìn thấy người này, lập tức biến sắc.
Ông ta vứt luôn Quách Thiếu Thông ở đó, vội vàng chạy tới, cúi người khúm núm:
“Triệu tiên sinh! Hôm nay ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?” – Giọng nói đầy cung kính.
Triệu Vân lạnh lùng quét mắt một lượt hiện trường, sắc mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
“Tôi đến làm chút việc.”
Quách Đại Nộ cười nịnh nọt:
“Ôi, Triệu tiên sinh, có việc gì ngài cứ phân phó, tôi nhất định dốc toàn lực hoàn thành!”
Triệu Vân khẽ liếc nhìn Quách Đại Nộ, ánh mắt như nhìn một con kiến:
“Anh?”
“Việc mà Long Vương giao, anh cũng đòi nhận à?”
Không khí lập tức ngưng đọng.
Long Vương!
Nghe thấy cái tên này, cả người Quách Đại Nộ chấn động dữ dội.
Đồng thời, trong lòng ông ta tràn đầy nghi hoặc:
Long Vương phái Triệu tiên sinh tới bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ… có nhân vật lớn nào nằm viện sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuyet-the-than-y&chuong=12]
Không đúng!
Nếu thực sự có đại nhân vật nhập viện, với cương vị Phó viện trưởng thường trực như mình, sao có thể không biết?
Ngay lúc đó, Triệu Vân đã đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu.
“Bác sĩ Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.” – Triệu Vân khẽ gật đầu.
“Chào Triệu tiên sinh.” – Diệp Thu cũng khách khí đáp lại.
“Bác sĩ Diệp, bây giờ cậu có rảnh không?” – Triệu Vân hỏi.
“E là không rảnh rồi.” – Diệp Thu chỉ tay về phía đám bảo vệ:
“Bọn họ đang định phế tôi đấy.”
Ánh mắt Triệu Vân lạnh lùng quét qua.
Mấy tên bảo vệ lập tức run rẩy, như bị mãnh hổ nhìn chằm chằm,
cùng đồng loạt lùi lại vài bước.
Trong ánh mắt Triệu Vân — họ thấy được sát khí!
Người này, tuyệt đối là từng giết người!
“Quách Đại Nộ, chuyện gì xảy ra ở đây?” – Triệu Vân lạnh giọng hỏi.
Quách Đại Nộ vội vàng cúi đầu, khúm núm trả lời:
“Triệu tiên sinh… là thằng nhãi kia…Hắn đánh phế con trai tôi…Tôi chỉ muốn… trả thù cho nó…”
Triệu Vân nhướng mày, thản nhiên liếc nhìn Quách Thiếu Thông đang nằm sõng soài dưới đất, rồi cười nhạt:
“Nó còn chưa chết, trả thù cái gì?”
Lời này vừa thốt ra — toàn trường sững sờ!
Quách Đại Nộ cũng ngớ ra, không hiểu hàm ý, liền dè dặt hỏi:
“Ý… ý Triệu tiên sinh là…?”
Triệu Vân nghiêm mặt, tuyên bố:
“Bác sĩ Diệp là bạn của Long Vương. Tôi nhận lệnh của Long Vương đến đây đón bác sĩ Diệp về phủ làm khách!”
Không khí lập tức nghẹt thở.
Toàn bộ mọi người — từ Quách Đại Nộ, Trương Lệ Lệ cho đến đám bảo vệ — đều cứng đờ tại chỗ.
“Cái gì? Hắn là người quen của Long Vương?!”
Quách Đại Nộ trợn tròn mắt, khó tin nhìn Diệp Thu.
Theo hiểu biết của ông ta, bạn bè của Long Vương đều là những lão đại hơn sáu mươi tuổi, loại nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái là Giang Châu rung chuyển.
Còn Diệp Thu thì sao?
Chỉ hơn hai mươi tuổi, một thực tập sinh y khoa nho nhỏ…Làm sao có thể là bạn của Long Vương?
Chuyện này… chẳng lẽ có gì mờ ám?
Triệu Vân nheo mắt, lạnh lùng:
“Sao hả? Anh nghĩ tôi gạt anh à?”
Nói xong, ông ta chỉ vào chiếc Maybach:
“Không tin, tự anh nhìn — Đó là xe riêng của Long Vương!”
Quách Đại Nộ rùng mình, vội quay đầu nhìn kỹ biển số:
Giang A88888!
Biển số độc nhất vô nhị!
Không nghi ngờ gì — Chính là xe của Long Vương!
Một luồng hoảng loạn bắt đầu cuộn trào trong lòng Quách Đại Nộ.
Long Vương đích thân phái cận vệ, lái xe chuyên dụng tới đón Diệp Thu...Thân phận của thằng nhãi này… thật sự chỉ là "bạn bè" đơn thuần thôi sao?!
Triệu Vân lạnh giọng:
“Giờ tôi muốn đưa bác sĩ Diệp tới gặp Long Vương. Anh có ý kiến không?”
“Không… không có!” – Quách Đại Nộ vội vàng lắc đầu, mặt cười méo mó.
Đừng nhìn ông ta là Phó viện trưởng thường trực, nhưng trong mắt Long Vương — chẳng khác nào con sâu cái kiến.
“Không có ý kiến thì tốt.”
“Nếu có — nhắm vào tôi này.” – Triệu Vân ánh mắt lóe lên sát khí.
Quách Đại Nộ toàn thân căng cứng, vội cúi rạp mình:
“Triệu tiên sinh! Cho tôi thêm cả ngàn lá gan, tôi cũng không dám có ý kiến!”
Triệu Vân gật đầu, khom người mở cửa xe, trịnh trọng mời:
“Bác sĩ Diệp, mời!”
Nhìn thấy cảnh này, Quách Đại Nộ giật nảy mình — thái độ tiếp đãi này, chỉ có cấp bậc đại nhân vật mới được đối xử như vậy!
Diệp Thu nói:
“Tôi muốn đưa mẹ tôi theo, được không?”
Triệu Vân liếc nhìn Tiền Tĩnh Lan, gật đầu:
"Đương nhiên là được."
Diệp Thu đỡ mẹ lên xe, rồi quay lại nói với Bạch Băng:
"Chủ nhiệm Bạch, hôm nay cảm ơn cô. Khi khác tôi mời cô ăn cơm."
Thấy Diệp Thu sắp rời đi, Quách Thiếu Thông cuống cuồng kêu to:
"Ba! Mau chặn nó lại! Giết chết nó cho con..."
"Câm miệng!" - Quách Đại Nộ quát lớn, trừng mắt lườm con trai.
Rồi lại cúi rạp người, cười nịnh Triệu Vân:
"Triệu tiên sinh, ngài đi thong thả!"
Triệu Vân lái xe đưa mẹ con Diệp Thu nghênh ngang rời đi.
Tới lúc đó, Quách Đại Nộ mới thở phào, từ từ đứng thẳng lưng.
"Ba, sao ba để nó đi? Chẳng phải ba nói sẽ báo thù cho con sao?"
– Quách Thiếu Thông tức giận hỏi.
Quách Đại Nộ lắc đầu, mặt đầy chua chát:
"Chuyện hôm nay, chúng ta phải nhận thua rồi."
"Vì sao?" – Quách Thiếu Thông không cam lòng.
"Bởi vì, nó là bạn của Long Vương." – Quách Đại Nộ nói chậm rãi.
"Chỉ vì thế thôi?" – Quách Thiếu Thông giận dữ:
"Long Vương thì đã sao? Có ngon hơn cả trời chắc?"
Quách Đại Nộ nhìn con trai, thở dài thườn thượt:
"Ở Giang Châu này, Long Vương chính là trời."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận