Điện thoại báo tin nhắn mới, là lời khiêu khích của Chu Hằng An: "Người không được yêu mới là kẻ thứ ba."
"Quý Thành Kha, chỉ cần tôi nhíu mày, Noãn Noãn sẽ bỏ lại tất cả mà chạy về phía tôi."
"Anh không thắng được tôi đâu."
Tôi cười nhạt, từng bước chậm rãi đi về phòng trẻ.
Bế con gái từ tay bảo mẫu, tôi nhẹ nhàng dỗ dành.
Tiếng khóc của con dần ngừng lại, nhưng tôi lại úp mặt vào tã quấn của con, òa lên nức nở.
Giây phút này, tôi sâu sắc nhận ra rằng, tôi và Tạ Du Noãn, thật sự đã kết thúc.
Ba tháng sau, tôi và Tạ Du Noãn nhận giấy chứng nhận ly hôn tại cục dân chính.
Cô ta dựa vào người Chu Hằng An, thần sắc u ám.
Nhìn tôi, cô ta quay đầu đi, không muốn chạm mặt tôi dù chỉ một ánh mắt.
Tôi chẳng mấy bận tâm, cười nhạt.
Khoảnh khắc cầm tờ giấy ly hôn, cả người tôi bỗng nhẹ nhõm.
Bước xuống những bậc thang ấy, tôi thậm chí cảm thấy mình hơi vui vẻ.
Giọng Tạ Du Noãn vang lên sau lưng: "Quý Thành Kha, ly hôn với tôi, anh vui đến thế sao?"
Tôi quay đầu lại, trong bóng nắng mờ ảo, tôi không nhìn rõ nét mặt cô ta.
Nhưng động tác mười ngón tay đan chặt với Chu Hằng An của cô ta, tôi lại thấy rõ mồn một.
Hít sâu một hơi, tôi định nói gì đó, nhưng lại thấy Tạ Du Noãn ôm ngực, quay người nôn khan.
Những lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, giọng có phần lớn hơn: "Cô có thai rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-l-n-nh-tr-o-con-g-i&chuong=10]
Tạ Du Noãn lộ vẻ khó xử, không dám nhìn tôi.
Chu Hằng An nửa ôm lấy cô ta, đắc ý nhìn tôi: "Phải, tôi và Noãn Noãn sắp có một đứa con của riêng mình."
"Quý Thành Kha, anh vì một đứa trẻ mà mất đi người yêu anh, giờ hối hận cũng muộn rồi."
Nhìn hai người họ ánh mắt đong đầy tình cảm, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Tạ Du Noãn từng sinh mổ Hoài Nguyệt, giờ mới ba tháng lại mang thai, chẳng phải tự hủy hoại bản thân sao?
Nhưng nghĩ lại, điều đó liên quan gì đến tôi?
Cô ta không quan tâm, tôi còn để ý làm gì?
Tôi khẽ cười: "Chúc mừng."
9
Vào buổi tối sinh nhật tròn một tuổi của Hoài Nguyệt, Tạ Du Noãn bất ngờ gọi điện cho tôi.
Ban đầu, tôi không định nghe máy, nhưng khi nhìn gương mặt giống hệt cô ta của Hoài Nguyệt, tôi lại không đủ nhẫn tâm từ chối.
Khi tôi bắt máy, giọng nói khàn khàn của Tạ Du Noãn truyền đến:
"Thành Kha, tôi đang ở bệnh viện thành phố, anh có thể đến gặp tôi được không?"
Sau khi cúp máy, tôi ngẩn người một lúc.
Từ ngày chúng tôi chia tay đến giờ, Tạ Du Noãn luôn cho rằng cô ta là người kiểm soát tất cả.
Dù là tráo đổi con hay ly hôn, cô ta chưa bao giờ coi tôi là người ngang hàng.
Có lẽ cô ta cũng không nghĩ rằng tôi sẽ đến gặp.
Nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, Tạ Du Noãn lộ vẻ sững sờ, nước mắt lập tức trào lên.
Chỉ mới nửa năm không gặp, cô ta đã tiều tụy đến mức không nhận ra.
Tôi vừa định mở miệng, cô ta đã vội vã cắt ngang: "Quý Thành Kha, đứa con trong bụng tôi... không còn nữa."
"Bác sĩ nói bị băng huyết, tử cung đã bị cắt bỏ. Sau này, tôi sẽ không thể có con được nữa."
Ánh mắt Tạ Du Noãn dán chặt lên mặt tôi. Nhưng khi thấy nét mặt bình thản của tôi, đôi mắt cô ta đỏ hoe.
Ánh mắt tôi rơi xuống bụng cô ta, nơi từng mang thai Hoài Nguyệt, rồi sau đó lại mang thai con của Chu Hằng An.
Thu hồi ánh nhìn, tôi lạnh lùng nói: "Những điều này, cô không nên nói với tôi. Người có tư cách xót thương cô bây giờ là gã Chu Hằng An kia, chứ không phải tôi."
"Tạ Du Noãn, tôi không muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cũng không thể an ủi cô được."
"Hôm nay cô gọi tôi đến chỉ để nói những điều không liên quan này sao?"
Ánh sáng hy vọng trong mắt Tạ Du Noãn từng chút một lụi tắt.
Gương mặt cô ta trắng bệch đến mức đáng sợ. Cô ta cắn môi, quay mặt đi:
"Tôi không tin anh hoàn toàn mặc kệ tôi. Ngày trước anh yêu tôi đến thế, phải không?"
"Chúng ta đã có bao nhiêu năm tình cảm, tôi không tin anh có thể nói buông là buông."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận