Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VỢ LÉN ĐÁNH TRÁO CON GÁI

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-08 01:24:02
Tạ Du Noãn giận đến mức run rẩy, ngực phập phồng liên tục, ánh mắt đầy thù hận nhìn tôi.
Tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Nhiều năm qua, cô ta chưa từng yêu tôi.
Dù chỉ một giây, một phút, cũng không.
Sự tức giận trong tôi dần nguội lạnh, tôi mệt mỏi phất tay, không muốn nói thêm gì nữa: "Thôi đi, chúng ta chia tay trong êm đẹp. Tôi không muốn sau cùng, giữa chúng ta chỉ còn lại những lời độc địa."
Tạ Du Noãn quay mặt đi, không nhìn tôi, thấp giọng nức nở, cơ thể run lên theo từng tiếng khóc.
Tôi cúi đầu không dám nhìn cô ta, sợ rằng sẽ bị giọt nước mắt của cô ta làm cho mềm lòng.
Không khí giằng co, rất lâu sau, cô ta mới khàn giọng nói: "Tôi không đồng ý ly hôn."
Trong phòng trẻ, tiếng khóc của Hoài Nguyệt vang lên. Tôi không nhìn Tạ Du Noãn nữa, đứng dậy đi về phía đó.
Nhưng không ngờ, cô ta lại bất ngờ níu chặt lấy cánh tay tôi, không buông tha, hét lên: "Quý Thành Kha, tôi đã nói là không đồng ý ly hôn, anh có nghe thấy không?"

8
Tạ Du Noãn dùng hết sức, kiên quyết giữ chặt lấy tôi.
Trong đôi mắt cô ta tràn đầy sự quyết liệt, như thể chỉ cần tôi không đồng ý, cô ta sẽ không buông tay.
Tôi giằng co một lúc nhưng không thoát ra được, đành bất lực nhìn cô ta: "Có ý nghĩa gì không?"
Hốc mắt Tạ Du Noãn đỏ bừng đến đáng sợ, nhưng cô ta vẫn không chịu buông, cố chấp nhìn thẳng vào tôi: "Anh không thể vì một đứa trẻ mà ly hôn với tôi, Quý Thành Kha, điều này không công bằng."
Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Trong phòng, tiếng khóc của Hoài Nguyệt vang lên từng hồi, khản cả giọng.
Ngoài cửa, tôi và Tạ Du Noãn đứng đối đầu nhau, cả hai đều không ngừng làm tổn thương đối phương.
Tôi cúi đầu, nhìn xuống đôi mắt đỏ ngầu của cô ta từ trên cao, rồi hạ giọng: "Con gái đang khóc, Tạ Du Noãn, cô không nghe thấy sao?"
"Dù cô có muốn cãi nhau với tôi, thì cô cũng phải đợi tôi dỗ con bé xong, hiểu không?"
Tạ Du Noãn lắc đầu, cứng đầu chặn trước mặt tôi.
Cô ta từ trước đến giờ đều như vậy, mọi chuyện nhất định phải theo ý mình, nếu không, ai cũng đừng mong làm gì tiếp.
"Tôi không thích đứa trẻ này, nhưng vì anh, tôi sẵn sàng học cách chấp nhận nó."
"Quý Thành Kha, chúng ta đừng ly hôn, được không?"
Cơn giận dữ bùng lên, phá tan lý trí của tôi. Tôi đột ngột đẩy mạnh Tạ Du Noãn, giơ tay lên định đánh cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-l-n-nh-tr-o-con-g-i&chuong=9]


Tạ Du Noãn ngã nhào xuống sàn, ngẩng đầu, chiếc cằm nhọn hướng về phía tôi: "Anh vì nó mà muốn đánh tôi đúng không?"
"Quý Thành Kha, tôi ghét nó, ghét đứa con gái này!"
"Chưa bao giờ tôi hối hận sinh nó ra như bây giờ!"
Nghe những lời đó, tay tôi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống.
Nhìn Tạ Du Noãn nhắm mắt lại vì sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy lòng mình nguội lạnh.
"Tạ Du Noãn, tôi không còn yêu cô nữa. Cũng chưa bao giờ, như lúc này, tôi thấy cô thật kinh tởm."
Có lẽ giọng nói của tôi quá lạnh lẽo, sắc mặt Tạ Du Noãn vốn đỏ bừng vì kích động cũng dần trắng bệch.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng cuộc cãi vã này sẽ không bao giờ kết thúc, điện thoại của Tạ Du Noãn đột ngột vang lên.
Cô ta nhìn màn hình, cắn môi, dứt khoát tắt máy.
Tôi lạnh lùng quan sát, đây là lần đầu tiên cô ta từ chối Chu Hằng An trước mặt tôi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, điện thoại lại kiên trì reo lên.
Trong mắt Tạ Du Noãn hiện lên một tia bất an. Cô ta liếc tôi một cái, do dự rồi vẫn nhấc máy.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ.
Chu Hằng An giải thích đầy khó xử: "Noãn Noãn, con bé cứ tìm em mãi, anh dỗ không được."
"Em đến xem nó một chút được không? Anh xin em đấy. Nếu em sợ anh Quý hiểu lầm, thì để anh giải thích!"
Tạ Du Noãn ngước mắt nhìn tôi, rồi luống cuống bò dậy, thậm chí không kịp cúp máy đã vội lao ra cửa.
Tôi giơ tay định đỡ cô ta, nhưng Tạ Du Noãn lại tưởng tôi muốn cản mình, sắc mặt lập tức trở nên sắc lạnh: "Tránh ra!"
Tôi bình tĩnh thu tay lại.
Cô ta vội vàng quay người rời đi: "Hằng An, em đến ngay đây. Anh dỗ tạm con bé, đừng để nó khóc đến hỏng giọng."
"Không cần giải thích gì cả."
Nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Du Noãn, trái tim tôi thắt lại.
Tôi sẽ không níu kéo nữa. Qua từng ấy năm, trải qua từng ấy chuyện, thật lòng mà nói, tôi thà rằng Tạ Du Noãn đến với tôi vì tiền.
Còn hơn như bây giờ, chẳng vì gì cả, cũng chẳng lưu luyến điều gì.
Cô ta đã vĩnh viễn bỏ lại tôi và Hoài Nguyệt.

Bình Luận

0 Thảo luận