Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ô VÂN TÁN KHỨ, MINH NGUYỆT CAO HUYỀN

Chương 20

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:00:13
Chỉ là, bên cạnh thiếu mất Lam Anh, bầu không khí cũng trở nên có phần cô quạnh.
Giang Nam cũng đang có tuyết rơi, sân viện phủ một lớp tuyết mỏng như bông. Trong phòng đốt lò than, nên không quá lạnh.
Thôi Ngôn Chiêu ngồi trong phòng, nhẹ nhàng lau bài vị của Lam Anh, vành mắt không kìm được mà đỏ hoe.
"Lam Anh, ta đã đến Giang Nam rồi."
"Nơi này có cầu nhỏ, nước chảy, nhà cửa đều được xây trên mặt nước, hoàn toàn là một khung cảnh khác so với kinh thành. Nếu ngươi còn sống, nhất định cũng sẽ thích nơi này."
Chỉ tiếc rằng, vì ta, ngươi mãi mãi ở lại kinh thành.
Thôi Ngôn Chiêu khẽ thở dài, đặt ngay ngắn bài vị của Lam Anh, đốt ba nén hương rồi đốt thêm ít tiền giấy.
"Lam Anh, kiếp này ngươi đã làm nha hoàn của ta bao nhiêu năm. Kiếp sau, đừng làm nha hoàn nữa."
Đừng để bị người ta quở trách, mắng nhiếc, cũng đừng vì chủ nhân mà mất mạng như kiếp này nữa.
Dứt lời, nước mắt nàng lại lặng lẽ rơi xuống.
Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói dứt khoát của một phụ nhân:
"Chiêu Chiêu, đến tiệm nhận hàng thêu đi!"
Người nói là Phượng tỷ, hàng xóm cạnh nhà nàng, cũng là người làm chung trong tiệm thêu.
Lúc mới đến Châu Trang, nàng chỉ có một thân một mình, cô độc vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=20]

May mắn gặp được Phượng tỷ.
Thấy nàng đơn độc đáng thương, Phượng tỷ thường đến bắt chuyện với nàng. Cứ thế qua lại, hai người dần thân quen, cuối cùng Phượng tỷ giới thiệu cho nàng công việc thêu thùa.
Nghe tiếng gọi của Phượng tỷ, Thôi Ngôn Chiêu vội đáp:
"Ta ra ngay đây!"
Nàng khoác giỏ tre, bước chân nhẹ nhàng hướng ra cửa.
Từ nay về sau, trên đời này không còn đích trưởng nữ nhà họ Thôi – Thôi Ngôn Chiêu.
Chỉ còn thợ thêu Thôi Ngôn Chiêu mà thôi!
Tiệm thêu nơi Thôi Ngôn Chiêu và Phượng tỷ làm việc có tên là Vạn Tú Các.
Chủ tiệm cũng là một nữ nhân, mọi người chỉ biết bà họ Liễu, thường gọi là Liễu nương, còn tên thật thì không ai rõ.
Khi Thôi Ngôn Chiêu đến tiệm, Liễu nương liền gọi nàng vào riêng.
"Chiêu Chiêu, hiện nay tay nghề thêu thùa của con giỏi nhất tiệm, ngay cả những thợ thêu lâu năm hơn mười năm cũng không sánh bằng. Hằng năm, tiệm ta đều phải dâng lên bệ hạ một bức thêu Sơn hà vạn lý đồ."
"Năm nay, ta định giao việc này cho con, con thấy thế nào?"
Thôi Ngôn Chiêu sững sờ, lập tức từ chối.
"Liễu nương, chuyện này tuyệt đối không được. Con tài sơ học thiển, tuổi tác và kinh nghiệm đều không đủ, việc quan trọng như vậy vẫn nên giao cho người có kinh nghiệm như Phượng tỷ. Con làm mấy bức thêu thông thường là được rồi."
Nàng thật sự không muốn nhận công việc này.
Thứ nhất, nàng sợ làm sai sót. Thứ hai, nàng không muốn dính dáng đến hoàng thất, tránh để người khác phát hiện ra thân phận của mình.
Liễu nương tưởng nàng lo lắng về tiền bạc, liền lấy ra một thỏi vàng.
"Con không cần lo chuyện tiền nong, đây chỉ là tiền đặt cọc. Chỉ cần con đồng ý, tiền công mỗi tháng sẽ được tính theo mức cao nhất của Vạn Tú Các."
Thôi Ngôn Chiêu không phải vì tiền, nàng khó xử nhìn Liễu nương.
"Liễu nương, con không phải vì tiền, con chỉ là lo rằng..."
Mỗi thợ thêu đều có thói quen và dấu vết riêng, nàng lo lắng đồ mình thêu nếu đưa vào kinh thành sẽ để lộ sơ hở.
Nàng đã trải qua muôn vàn nguy hiểm mới thoát khỏi kinh thành, vứt bỏ thân phận cũ.
Liễu nương không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ chân thành cảm thấy tay nghề của nàng rất tốt.
Bà nắm lấy tay nàng: "Chiêu Chiêu, con cứ coi như giúp ta một lần đi. Nếu có người nào giỏi hơn con, ta nhất định sẽ không làm khó con, nhưng con cũng biết rõ, trong tiệm này, con là người có tay nghề tốt nhất."
"Ta còn có thể trả thêm tiền cho con, cứ coi như giúp ta một việc."
Liễu nương tha thiết cầu xin, hạ mình đến mức thấp nhất.
Thôi Ngôn Chiêu biết bà có ý tốt, không nỡ nói lời từ chối quá phũ phàng, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.
Liễu nương vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa đồ thêu cho nàng, ngay cả thỏi vàng cũng nhét vào tay nàng, còn hứa sẽ trả tiền công theo mức cao nhất của thợ thêu trong kinh thành.
Vừa bước ra khỏi Vạn Tú Các, Phượng tỷ liền không nhịn được mà tò mò hỏi Thôi Ngôn Chiêu.
"Chiêu Chiêu, Liễu nương gọi riêng muội có chuyện gì thế? Có phải là chuyện bức thêu dâng lên bệ hạ không?"
Thôi Ngôn Chiêu không ngờ nàng ấy lại đoán trúng ngay lập tức, kinh ngạc nhìn nàng.
Phượng tỷ mỉm cười nhìn nàng: “Ta làm ở đây đã bảy năm rồi, năm nào đến thời điểm này, Liễu nương cũng sẽ chọn thợ thêu giỏi nhất trong tiệm để làm cống phẩm.”
“Giờ tính ra, cũng đến lúc rồi.”
Thôi Ngôn Chiêu thấy nàng ấy biết rõ chuyện này, liền không nhịn được mà hỏi: “Vậy những bức thêu này thực sự có thể đến tay bệ hạ sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận