Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ô VÂN TÁN KHỨ, MINH NGUYỆT CAO HUYỀN

Chương 23

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:00:45
Những vết thương ấy tựa như mọc trên người chàng, đau đến mức ngay cả hít thở cũng khiến chàng nhói buốt tận tâm can.
“Ngôn Chiêu, xin lỗi, là ta sai rồi, ngay từ đầu ta đã sai rồi…”
Nhận nhầm người, làm sai chuyện.
Thôi Ngôn Chiêu lạnh lùng nhìn chàng, trong mắt không hề có lấy một tia cảm xúc, lời nói thốt ra lại càng khiến chàng đau đớn khôn nguôi.
“Bùi Ý An, điều ta hối hận nhất trong đời này chính là đã gặp ngươi. Năm đó, ta nên giống như những người khác, căm ghét ngươi, xa lánh ngươi, nhìn ngươi cô độc một mình, không ai bên cạnh!”
Lòng Bùi Ý An quặn thắt, chàng ôm ngực, cố gắng giải thích.
“Xin lỗi, tất cả chỉ là một hiểu lầm, nàng nghe ta giải thích được không? Khi ấy ta nhận nhầm người, nên mới dẫn đến mọi hiểu lầm sau này.”
“Ta… ngay từ đầu, người trong lòng ta chính là nàng, người ta muốn tìm cũng là nàng.”
Người chàng yêu vốn không phải là Thôi Uyển Nguyệt, người đó chưa từng là muội muội của nàng.
Mà là nàng.
Nhưng Thôi Ngôn Chiêu đã không còn muốn nghe thêm bất kỳ lời ngụy biện nào từ chàng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=23]

Nàng từng bước từng bước tiến về phía vách đá bên miệng hang động.
Tim Bùi Ý An đột nhiên run lên.
Chàng hoảng hốt, dè dặt gọi nàng: “Ngôn Chiêu, đừng đi…”
Lời còn chưa dứt, Thôi Ngôn Chiêu đã nhảy xuống.
Bên dưới là vực sâu không thấy đáy.
Tim chàng như bị bóp nghẹt, vội vàng lao tới nhưng chỉ chụp vào khoảng không.
Chàng giật mình mở mắt, trước mắt lại là tân phòng năm xưa.
Trái tim vẫn đập dồn dập, khi đảo mắt nhìn quanh, chàng lại trông thấy một bóng lưng quen thuộc.
Thôi Ngôn Chiêu!
Bùi Ý An nín thở, cẩn thận gọi khẽ:
“Ngôn Chiêu…”
“Chàng tỉnh rồi?”
Người kia xoay lại, nhưng gương mặt chỉ có ba phần giống với Thôi Ngôn Chiêu—đó là Thôi Uyển Nguyệt.
Ảo tưởng trong lòng Bùi Ý An lập tức sụp đổ, sắc mặt chàng chợt lạnh đi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Chàng đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nha hoàn, gia nhân đều không có mặt.
Chỉ có một mình Thôi Uyển Nguyệt.
Nhìn thấy sự chán ghét trong mắt chàng, lòng nàng ta dâng lên một tia đau đớn.
Nàng ta lấy hết can đảm tiến lên một bước: “Tỷ tỷ không còn nữa, ta cũng có thể hầu hạ Vương gia. Từ nay về sau, hãy để Uyển Nguyệt hầu hạ Vương gia đi.”
Bùi Ý An bỗng thấy lạnh thấu xương, đôi môi mỏng khẽ mở.
“Những lời ta nói lần trước, ngươi đã quên sạch rồi sao?”
“Cút!”
Thấy chàng lạnh lùng như vậy, Thôi Uyển Nguyệt chẳng những không rời đi, mà ngược lại còn cắn răng gạt bỏ mọi do dự, cởi y phục rồi lao thẳng lên giường chàng.
Từ sau khi cùng Lý Kỳ Trinh rời khỏi vương phủ, quan hệ giữa bọn họ đã xuất hiện rạn nứt. Mà từ sau khi thành thân với nàng ta, địa vị của Lý Kỳ Trinh trong Lý gia cũng tụt dốc không phanh.
Bây giờ, nàng ta nhất định phải bám lấy Bùi Ý An.
Nhưng chàng lập tức đẩy mạnh nàng ta ra, rồi hướng ra ngoài cửa quát lớn:
“Người đâu!”
“Lột sạch đồ của nhị tiểu thư Thôi gia rồi ném ra khỏi phủ, sai người Lý phủ tới đón về! Trước khi người Lý phủ đến, không cho phép nàng ta rời đi nửa bước!”
Vốn dĩ, chàng chưa định ra tay với nàng ta sớm như vậy.
Nhưng nếu Thôi Uyển Nguyệt đã tự tìm đường chết, vậy cũng đừng trách chàng tiễn nàng ta thêm một đoạn.
Lệnh vừa ban ra, lập tức có một nhóm thị vệ từ ngoài cửa xông vào, mạnh mẽ đè chặt Thôi Uyển Nguyệt xuống đất.
Nàng ta bị đè ép đến thảm hại, còn chưa kịp phản ứng thì y phục đã bị người ta tàn nhẫn xé rách, chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng manh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến nàng ta chợt bừng tỉnh.
Thôi Uyển Nguyệt không ngờ rằng Bùi Ý An bây giờ lại tuyệt tình đến thế, hoảng sợ bò rạp xuống đất.
“Vương gia, vừa rồi ta chỉ là nhất thời hồ đồ, ta đã biết sai rồi. Xin người rộng lượng tha cho ta lần này đi.”
Nàng ta tuyệt đối không thể bị ném ra ngoài cổng vương phủ, càng không thể để Lý Kỳ Trinh nhìn thấy bộ dạng này.
Bằng không… hậu quả kia, nàng ta căn bản không dám tưởng tượng.
Nàng ta cầu xin nhìn về phía Bùi Ý An, hy vọng hắn có thể nể tình xưa mà tha cho mình một lần.
Nhưng đối phương thậm chí chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái.
“Lôi ra ngoài!”

Bình Luận

0 Thảo luận