1
"... Không sai, Uyển Như đã có thai, chúng ta đang bận rộn chuẩn bị cho chuyện sau khi đứa nhỏ chào đời."
Lâm Dục Dương nâng chén rượu, ánh mắt dịu dàng rơi lên người nữ tử nhỏ nhắn bên cạnh, dáng vẻ như một phu quân hoàn mỹ khiến khách khứa xung quanh không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Thật là hâm mộ tình cảm của Lâm công tử và Lâm phu nhân. Nghe nói vì để có thể kết thành lương duyên cùng phu nhân, Lâm công tử không tiếc từ bỏ vị trí thế tử, quả thực khiến người cảm động."
"Đúng vậy, còn nghe nói Lâm công tử đã xây một thủy tạ hoa viên nơi Giang Nam tặng cho phu nhân. Thật là phong lưu lãng mạn."
"Chung tình như vậy, quả thật tựa như đôi tài tử giai nhân trong truyện sách."
Từng lời tán thưởng rót vào tai, khiến Tô Uyển Như đỏ mặt cúi đầu, ngón tay khẽ vén lọn tóc mai, song ánh mắt nàng ta lại không kìm được mà dõi về phía trung tâm yến tiệc.
Mà ta, lúc này đang bị một đám thương nhân vây quanh, bàn luận về chuyện làm ăn vụ mùa tới.
Chờ đến khi thương nghị mọi việc xong xuôi, ta cũng cảm thấy mệt mỏi, day day ấn đường, chậm rãi bước về góc yến tiệc tìm nơi nghỉ ngơi.
Người được mời tới Hoa Triều yến hôm nay đều là phú thương quyền quý chốn kinh thành, hàm chứa nhiều ẩn ý sâu xa, quan trọng hơn việc chè chén đơn thuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=1]
Nay sự đã thành, ta định cáo từ rời đi, nào ngờ giữa đường lại bị hai bóng người quen thuộc chặn lối.
"Vân tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
Tô Uyển Như nhẹ nhàng vuốt bụng, nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn vẻ ngạo mạn và khinh thường.
Ta hơi thất thần, song rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giữ đúng phép tắc mà đón lấy bàn tay nàng ta đưa tới.
Chỉ trong chốc lát, bước chân Tô Uyển Như bỗng lảo đảo, thân hình nghiêng ngả ngã về phía trước, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất. Nếu không nhờ ta cùng với Lâm Dục Dương nhanh tay lẹ mắt đồng thời đỡ lấy, chỉ e nàng ta đã đâm sầm vào án kỷ.
“Vân Thanh Phong, ngươi quá đáng lắm rồi!”
Giọng nói của Lâm Dục Dương đè nén lửa giận, nhìn ta bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt.
“Ngươi điên rồi sao? Uyển Như đang mang thai, sao ngươi có thể đẩy nàng chứ?!”
Tiếng quát mắng vang dội khiến không khí buổi yến tiệc thoáng chốc trở nên đông cứng. Sắc mặt khách khứa đến dự cũng thay đổi, từng ánh mắt dò xét lần lượt đổ dồn về phía ta.
Nữ nhân mang thai vốn đã khiến người ta sinh lòng thương xót, huống hồ Tô Uyển Như trước mắt bọn họ còn trông như người bị hại đáng thương.
“Ta chưa từng đẩy Tô phu nhân, vừa rồi là nàng đứng không vững mà thôi.”
Vì lao lực nhiều ngày, đầu ta đau nhức càng thêm dữ dội. Ta khẽ thở dài, ánh mắt quét qua đám người đang dần tụ lại quanh mình, lòng thầm kêu không ổn.
“Kìa, chẳng phải là đại tiểu thư Vân gia sao? Dục đệ, gặp lại vị hôn thê cũ mà lại ầm ĩ đến thế à?”
“Thì ra là bọn họ... bảo sao nhìn quen mắt vậy. Chắc là do bị người cướp mất hôn ước nên sinh lòng oán hận chăng.”
…
Giữa những lời bàn tán xôn xao, ánh mắt Lâm Dục Dương vẫn không hề rời khỏi ta, ánh nhìn ấy như muốn nhìn xuyên thấu tâm can ta.
Lòng ta nặng trĩu, hít sâu một hơi, chút tình cảm cuối cùng dành cho nam nhân này cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Kiếp trước kết tóc hơn mười năm, chẳng lẽ Lâm Dục Dương còn không hiểu rõ tính nết và lễ giáo của ta?
Ngày đó, cho dù có người đồn đại hắn cùng Tô Uyển Như có tư tình mờ ám, ta cũng chưa từng trách mắng nàng ta một lời.
Lẽ nào lòng hắn lại không biết, chuyện Tô Uyển Như vấp ngã hôm nay vốn không liên quan gì đến ta?
Chỉ là trong lòng hắn xưa nay chưa từng có ta, thế gian này chỉ có Tô Uyển Như mới khiến hắn ngày đêm nhung nhớ, lưu luyến không quên.
Mà ta trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là hòn đá cản đường hắn và Tô Uyển Như mà thôi.
2
Thấy mọi người xung quanh rì rầm bàn tán không ngớt, ta khẽ thở dài một tiếng, sai người gọi quản sự đến, ý bảo hắn mời mấy gia nhân canh giữ ngoài cửa vào làm chứng.
Nào ngờ Tô Uyển Như chợt tiến lên một bước, nước mắt còn vương trên gò má, gương mặt lộ vẻ yếu đuối đáng thương, nhu mì cất lời:
"Không cần gọi người làm chứng, muội tin tỷ tỷ chắc chắn không hại muội."
Nàng ta khẽ kéo vạt áo Lâm Dục Dương, gắng gượng nở nụ cười yếu ớt.
"Xin lỗi tỷ tỷ, vốn dĩ muội chỉ định tới chào tỷ, nào ngờ lại khiến tỷ không vui, muội xin nhận lỗi..."
"Chỉ là giờ đây muội đã là chính thê của A Dương, trong bụng còn mang cốt nhục của chàng, tỷ... tỷ vẫn nên sớm tìm cho mình một mối nhân duyên tốt đẹp mới phải..."
Lời này thật khiến người ta buồn cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận